"Quản lí Đào, nếu ông có kế hay, thì nói nhanh lên đi”.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.
Mọi người cũng thúc giục.
Cục diện như vậy, hoàn toàn không kéo dài thêm được.
Đào Thành cũng biết là tình hình khẩn cấp, mắt ông ta nhìn mọi người chém giết, lập tức trầm giọng nói: "Chuyện tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể khiến đám người bảo vệ Long tộc đó phân tâm, khiến bọn họ không thể quan tâm tới cậu Lâm! Cho cậu Lâm không gian để phản kích”.
"Vậy làm thế này để phân tâm của bọn họ? Dời sự chú ý của bọn họ?"
Thương Lan Phúc vội vàng hỏi.
Môi dưới của Đào Thành ngập ngừng, có vẻ do dự.
Nhưng hình như Mị Mộng đã đoàn ra điều gì đó, khàn giọng nói: "Không phải ông muốn chúng ta bỏ qua những người này, tiến vào Nhất Tuyến Thiên đấy chứ?"
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi khiếp sợ, da đầu tê dại!
"Tiến… Tiến vào Nhất Tuyến Thiên?"
"Bên trong là hang ổ của đám người này đấy…"
"Nếu chúng ta đi vào, vẫn sống để đi ra được sao?"
Mấy người Tửu Ngọc âm thầm líu lưỡi, cũng không dám tin vào kế hoạch của Đào Thành.
Đào Thành thở dài: "Vẫn là cô Mị Mộng thông minh, đúng thế, tôi thật sự có dự định này!"
"Nếu bên trong vẫn có người bảo vệ long mạch, chỉ sợ toàn bộ chúng ta sẽ bị tiêu diệt!"
Ngự Bích Hồng khàn giọng nói.
"Yên tâm đi, bên trong có người hay không, khi chúng ta tiến vào Nhất Tuyến Thiên, nhưng kẻ đó sẽ nói cho chúng ta biết”.
Đào Thành lắc đầu nói: "Nếu bên trong có người, chắc chắn những kẻ đó sẽ không quan tâm tới chúng ta, chỉ tiếp tục bao vây tấn công Lâm đại nhân, cho nên chúng ta phải lập tức từ bỏ việc tiến vào Nhất Tuyến Thiên, tránh đi chịu chết! Nếu bên trong không có ai, chắc chắn bọn họ sẽ nổi điên đi ngăn cản chúng ta, chung quy thì trong đó là hang ổ của bọn họ, chắc chắn sẽ có bảo bối quý giá mà bọn họ vất vả lắm mới có được, đồ vật bọn họ cho rằng cực kì quan trọng, chắc chắn sẽ không muốn cho chúng ta vào trong hủy diệt mọi thứ!"
Đào Thành nói.
Mọi người nghe xong, vội vàng gật đầu.
"Có lý!"
"Nếu đã như vậy, chúng ta hành động nhanh lên đi!"
"Cược lớn một phen!"
Mọi người xoa tay.
Nhưng Mị Mộng lại lên tiếng: "Đây đúng là một canh bạc khổng lồ!"
Cả đám người phấn khích đều run lên, dồn dập nhìn về phía cô ta.
"Thật ra theo như lời quản lí Đào nói thì những cái này cũng chỉ là khả năng xác suất, có lẽ dù bên trong còn người, nhưng kẻ bảo vệ long mạch đó vẫn sẽ ra tay với chúng ta! Nếu thế, chúng ta đều chết trong đó”.
Mị Mộng khàn giọng nói.
"Bên trong có người thì bọn họ còn quan tâm đến chúng ta sao?”
Tửu Ngọc sửng sốt, vội vàng hỏi.
"Trong mắt bọn họ, chúng ta không khác gì những con kiến trên mặt đất, có thể không quan tâm tới, nhưng có ai thích con kiến bò lên giường của mình à?"
Mị Mộng lắc đầu nói.
Tửu Ngọc cứng họng.
"Cô Mị Mộng nói không sai, trước khi làm việc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta không được lựa chọn, nếu cậu Lâm thua, những người này cũng không bỏ qua cho chúng ta, thế nên trừ cách xông lên ra, sẽ không còn lựa chọn nào khác!"
Đào Thành rút cây đao nhỏ tinh xảo ở một bên hông ra, nghiêm túc gầm nhẹ: "Mọi người, xông lên đi!"
"Được!"
Mọi người gật đầu, biết không còn đường lùi, ai nấy đều sử dụng đan dược tốt nhất của mình, dùng châm bạc tăng sức mạnh cho cơ thể.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Đào Thành, tất cả mọi người đều chạy đến lối vào của Nhất Tuyến Thiên.
Cuộc chiến bên này vẫn đang tiếp tục.
Đoàn trưởng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, liên tục điều động long lực, đè về phía này, không cho Lâm Chính một cơ hội thở dốc nào.