Đám người Thu Ngạn khoanh tay đứng nhìn khiến người Long tộc mất hết sức chiến đấu.
Bọn họ nghĩ chỉ cần đấu với Lâm Chính, đám Thu Ngạn nhất định sẽ ra tay hỗ trợ.
Nhưng sự thật là… nhóm Thu Ngạn không định tham gia…
Thế là bọn họ bắt đầu chạy tán loạn.
Đối diện với Lâm Chính tràn đầy sát tâm, bọn họ không còn chỗ nào để trốn.
Chẳng mấy chốc, người của Long tộc bị Lâm Chính đánh bại, chết không toàn thây, đầu bị chém xuống.
Thu Ngạn không có biểu cảm gì.
Cô gái tóc bạc ở bên cạnh nghiến răng sắp nát ra, siết chặt nắm đấm.
“Người Long tộc chúng ta tự xưng là tồn tại mạnh nhất long mạch dưới lòng đất, cho nên chỗ chúng ta không thiết lập phòng ngự gì cả. Nếu trong này có vài kết giới, tôi còn dẫn các người rút về kết giới, nhưng chúng ta không có gì. Bây giờ tôi rất suy nhược, không bảo vệ được bọn họ. Nếu đã không bảo vệ được bọn họ thì chỉ có thể bảo vệ các người, trên đời này đâu có cách nào vẹn toàn? Mọi người đừng trách tôi…”.
Thu Ngạn nói.
Những người khác đều im lặng.
“Lâm Chính đại nhân, lần này anh hài lòng chưa?”.
Thu Ngạn nhìn Lâm Chính toàn thân đầy máu nói.
“Được rồi”.
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Lâm đại nhân, có chuyện này tôi phải nói với anh. Long tộc chúng tôi không chỉ có những người như chúng tôi mà còn những nhân vật mạnh hơn, chỉ là bọn họ không có mặt ở đây. Hôm nay anh giết người Long tộc, đây là chuyện mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra, chắc chắn sẽ không che giấu được. Một khi để bọn họ biết được, chỉ sợ sau này anh sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm, lành ít dữ nhiều!”.
Thu Ngạn lại nói.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi chỉ đang nhắc nhở anh!”.
“Vậy cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi có lời khuyên người trong tộc anh. Nếu có ai tìm tôi, một người đến tìm tôi, tôi sẽ giết hai người của Long tộc. Hai người đến tìm tôi, tôi sẽ giết bốn người, bốn người đến tìm tôi, tôi sẽ giết tám người! Long tộc các anh muốn bị diệt tộc thì đến cử nhiều người đến một chút!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đôi mắt đỏ tươi tràn ngập sát ý và dữ tợn vô tận, đám người Thu Ngạn nhìn mà run rẩy.
Nhưng ngoài kinh hãi, bọn họ còn tức giận và khó tin.
Long tộc xưng bá long mạch dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm, đã bao giờ có ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với người Long tộc?
Đây chẳng khác nào tuyên chiến!
Cô gái tóc bạc nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt tràn ngập thù hận.
Thu Ngạn thì lại bình tĩnh, liên tục gật đầu: “Không tồi! Không tồi! Người anh em, quả nhiên anh rất đặc biệt!”.
Lâm Chính không quan tâm đến bọn họ, đi về phía Nhất Tuyến Thiên.
“Anh định làm gì?”.
Cô gái tóc bạc quát lên, chặn trước mặt Lâm Chính.
Đôi mắt đỏ tươi của Lâm Chính nhìn chằm chằm cô gái tóc bạc.
Cô gái tóc bạc run rẩy cả người, vô thức lùi về sau nửa bước.
Cô ta sống đến tuổi này, lần đầu bị người ta dọa sợ như vậy.
Chuyện này khiến lòng tự tôn kiêu ngạo của cô ta tan tác, nỗi ấm ức và hổ thẹn dâng tràn…
“Bạn bè thân thích của tôi đã trốn vào Nhất Tuyến Thiên. Tránh ra, tôi phải đi tìm bọn họ!”.
Lâm Chính nói.
“Đây là chỗ ở của chúng tôi, cũng là nơi long mạch tồn tại, sao anh nói vào là vào được?”.
Cô gái tóc bạc nghiến răng kiên trì.
“Cần tôi đếm tới ba không?”.
Lâm Chính nói.
“Anh… Anh đừng hòng dọa được tôi! Cùng lắm tôi liều với anh!”.
Cô gái tóc bạc gào lên.