Đợi đám Thu Ngạn đuổi tới bên cạnh Lâm Chính lại thấy trước mắt đã hỗn độn.
Hiện trường toàn là dấu vết chiến đấu.
Mấy người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Mị Mộng, Ngự Bích Hồng đều bị thương, đang giằng co với một người Long tộc.
Người đó khoảng hai mươi tuổi, trông cực kỳ trẻ con non nớt.
Lúc này hắn nở nụ cười mờ ám.
Xung quanh toàn là thi thể của thuộc hạ Đào Thành.
Mỗi người đều chết thê thảm, không toàn thây.
Đào Thành cũng bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, ngã cạnh Lang Gia.
Chỉ là lúc này trạng thái cảm xúc của Lang Gia cũng không tốt.
Hai mắt anh ta đỏ lên, hét lên với người Long tộc đó, muốn xông tới liều mạng với hắn.
Tửu Ngọc giữ anh ta lại, không để anh ta hành động lỗ mãng.
Hai bên cứ giằng co như vậy.
Nhưng rõ ràng bên phía Cầm Kiếm Nữ không phải đối thủ của hắn.
Người kia chưa dùng hết sức, hầu như chỉ đang đùa giỡn bọn họ.
“Dừng tay!”.
Thu Ngạn nhìn thấy bèn quát lên.
Người Long tộc ở bên này thấy vậy nhếch miệng cười: “Chú Thu Ngạn, chú về rồi à? Ha ha, chú đến đúng lúc lắm, ở đây có vài kẻ rất thú vị. Chú muốn dùng bọn họ làm thuốc, hay là nuôi bọn họ làm thuốc dẫn?”.
Nghe xong, vẻ mặt Thu Ngạn thâm trầm, đẩy hắn sang một bên.
“Những người này đều là bạn, đừng có tùy tiện ra tay!”.
“Bạn?”.
Người Long tộc kia ngạc nhiên, dường như không thể hiểu được Thu Ngạn nói vậy có ý gì.
Lúc này, Lâm Chính đi tới trước, bắt đầu kiểm tra vết thương của bọn họ.
“Anh Lâm? Là anh Lâm?”.
“Tốt quá rồi, sư phụ không sao!”.
“Đại nhân!”.
Đám người Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc giàn giụa nước mắt.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không kìm nén được, che miệng khóc, nước mắt rơi lã chã.
“Người anh em…”.
Lang Gia cũng hồi phục lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn Lâm Chính, thở hổn hển.
“Anh không sao chứ?”.
Lâm Chính nhìn Lang Gia người đầy vết bẩn và vết thương, trong lòng tràn ngập áy náy và đau khổ.
“Tôi không sao, cậu có bị thương ở đâu không… Những kẻ đó… không làm cậu bị thương chứ?”.
Lang Gia quan sát Lâm Chính, vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Chính không nói gì, trong lòng run rẩy không thôi.
Nhóm Lang Gia có tổng cộng chín người, bây giờ đã chết thảm chỉ còn một mình anh ta.
Tình cảm của Lang Gia đối với Lâm Chính là chân thực.
“Anh cả, anh yên tâm, tôi đã trả thù cho anh Huyền Thông và những người khác, bây giờ tôi sẽ trả thù cho các anh!”.
Lâm Chính nói, sau đó quay người nhìn kẻ Long tộc kia, lạnh lùng nói: “Mày qua đây!”.
“Anh không được động vào người này, nếu không sẽ rắc rối lớn!”.
Thu Ngạn lập tức lên tiếng, vẻ mặt khó coi.
“Chú Thu Ngạn, những người này rốt cuộc là ai? Bọn họ không phải Long tộc đúng không? Vì sao chú lại khách sáo với bọn họ như vậy?”.
Dường như người Long tộc đó không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cảm thấy không phục nói.
“Cậu im miệng đi!”.
Thu Ngạn sốt ruột quát lên.
Người đó sửng sốt, hơi kinh ngạc.
“Tôi không muốn lặp lại, nói rồi, bảo hắn qua đây, nếu không, tôi sẽ giết tại chỗ!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, hai mắt dần đỏ lên.
“Anh…”.
“Tên họ Lâm kia, anh đừng ức hiếp người quá đáng. Anh biết cậu ta là ai không? Anh dám giết cậu ta, tôi bảo đảm anh và tất cả người bên cạnh anh đều không sống nổi!”.
Cô gái tóc bạc lớn tiếng quát.