Long Thăng liên tục lùi lại, đôi mắt tràn đầy khó tin.
“Sao có thể như vậy? Tôi có long lực thuần khiết nhất… Vì sao không đỡ được hắn?”.
Giờ phút này Long Thăng dường như đã quên mất đau khổ, không ngừng lắp bắp, cứ như mất hồn.
Thu Ngạn sốt ruột kéo Long Thăng lùi về sau.
Hắn chặn trước mặt Lâm Chính, muốn khuyên nhủ Lâm Chính dường như đã phát điên, nhưng thấy dáng vẻ Lâm Chính thì hiểu có nói gì cũng không khuyên được.
Chẳng mấy chốc, Thu Ngạn đã quyết định, hét lên với đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Đào Thành ở phía sau.
“Các vị, nếu các vị không chặn Lâm đại nhân lại, để anh ta giết em nuôi của Long Tử, tôi bảo đảm Lâm đại nhân và các vị đều sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của long mạch dưới lòng đất. Đến lúc đó, trên khắp thiên hạ không ai có thể bảo vệ được các vị và Lâm đại nhân. Tôi hi vọng các vị có thể khuyên anh ta đừng làm chuyện lỗ mãng, nếu không, sự việc đến mức không thể xoay chuyển nữa thì tiêu!”.
Nghe được lời này, mọi người đều run rẩy.
Cầm Kiếm Nữ xông tới trước kéo cánh tay Lâm Chính.
“Anh Lâm, dừng tay đi!”.
Cầm Kiếm Nữ tràn nước mắt, vội nói.
“Tình Nhi, cô yên tâm, tôi sẽ trút giận cho các cô. Bất cứ ai làm các cô bị thương, tôi sẽ xé xác bọn họ ra”.
Lâm Chính đỏ cả hai mắt, nói.
“Không, anh Lâm, anh không cần hi sinh vì chúng tôi! Chúng tôi chỉ hi vọng anh có thể yên ổn, chúng tôi chỉ hi vọng anh có thể bình an vô sự!”.
Cầm Kiếm Nữ khóc lóc, ôm lấy Lâm Chính.
Cơ thể ấm áp dán vào sau lưng Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình, cơn giận trong lòng cũng vơi đi.
Anh nhìn sang Long Thăng và Thu Ngạn, nói nhỏ: “Kế hoạch của tôi là giết bọn họ diệt khẩu, vậy thì không ai biết được đây là do chúng ta làm”.
“Anh có thể bảo đảm giết hết được bọn họ không?”.
“Cái đó…”.
Lâm Chính im lặng.
Lâm Chính muốn giết người diệt khẩu, nhưng dù gì đây cũng là người của Long tộc, thực lực phi phàm, anh cũng không dám bảo đảm.
Nhưng anh hiểu Thu Ngạn thỏa hiệp chỉ là vì trạng thái của hắn không tốt, không muốn liều mạng với Lâm Chính.
Từ trong xương cốt, bọn họ vẫn xem thường những người ngoại tộc như anh.
Hơn nữa… Lâm Chính tin đám người Thu Ngạn nhất định sẽ trả thù mình.
Bởi vì trận chiến hôm nay, Lâm Chính gần như đã giẫm nát tôn nghiêm mà người Long tộc lấy làm kiêu ngạo…
Đây là điều mà người Long tộc sẽ không cho phép.
Dù Thu Ngạn không so đo, đám người Long Thăng cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng có một điều Thu Ngạn nói không sai.
Bây giờ giết Long Thăng mà không diệt khẩu được bọn họ thì không chỉ có Lâm Chính bị người Long tộc nhắm tới, mà đám người Cầm Kiếm Nữ, Mị Mộng, Đào Thành có người nào tính người nấy, tất cả đều sẽ bị người Long tộc tính sổ.
Hơn nữa, anh cũng không có năng lực diệt khẩu hết những người này.
Lâm Chính cân nhắc một lúc, quyết định dừng tay, tạm thời xem xem sự việc còn có thể xoay chuyển hay không.
“Nếu không phải bọn họ cầu xin, tao sẽ giết mày, Long Thăng!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó tra Tuyệt Thế Tà Kiếm vào vỏ.
“Mày…”.
Long Thăng còn định nói gì đó, nhưng cảm giác đau đớn nơi tay lại dâng lên.
Hắn toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt phẫn hận nhìn Lâm Chính.
“Được rồi Long Thăng, chuyện này dừng ở đây, tất cả chỉ là hiểu lầm!”.
Thu Ngạn nở nụ cười giảng hòa.
“Lâm đại nhân, chúng ta đi thôi!”.
Mị Mộng vội nói.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây.
Nhưng Lâm Chính lại liếc xéo đám người Thu Ngạn: “Đi? Chúng ta đi đâu? Bọn họ mới là người phải đi!”.