Lâm Chính xông vào cửa đá, lập tức giải phóng long lực toàn thân bao bọc cơ thể.
Theo anh thấy, long mạch này và long mạch bên dưới tòa nhà treo thưởng trước kia tương tự nhau.
Chỉ cần làm theo cách của Trấn Ngục Võ Thần, hấp thu long mạch này chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lâm Chính tiến vào long mạch, một luồng sức mạnh nóng hổi mà cuồng bạo bắt đầu ăn mòn long lực của anh.
Lâm Chính biến sắc.
“Luồng long lực này… sao lại khác với mình?”.
Anh vội vàng lùi lại, không dám đi vào sâu, vận dụng tất cả long lực phòng ngự, không dám có chút động tác hấp thu long lực nào.
Lâm Chính mở to mắt nhìn phía trước.
Đây là hang động thiên nhiên rộng lớn.
Nói là hang động nhưng vách tường xung quanh vô cùng trơn nhẵn, sạch sẽ.
Dường như… đó là tường làm từ xương trắng, vô cùng quỷ dị huyền diệu.
Long lực bay quanh không gian khu vực này chính là dung nham nóng hổi, giống như thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Long lực này và long lực dưới lòng đất quả thật cách nhau một trời một vực!
“Chuyện này là sao? Chẳng lẽ long lực ở long mạch dưới lòng đất có thuộc tính khác nhau?”.
Lâm Chính nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau khi đám người Thu Ngạn rời đi chắc chắn sẽ đến cầu viện người Long tộc khác, mình không thể ở lại đây lâu.
Nhưng nếu không thể hấp thu long lực tăng cường cho mình thì lấy gì đối kháng với người Long tộc?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chính quyết định bất chấp tất cả.
Dù thuộc tính khác nhau cũng phải thử một lần.
Lâm Chính hít sâu một hơi, xông vào trong long mạch, điên cuồng hấp thu long lực theo cách của Trấn Ngục Võ Thần.
“A!”.
Nhưng số long lực đó vừa vào cơ thể, Lâm Chính gào lên đau đớn, sau đó quay đầu lao ra khỏi cửa đá.
Ầm!
Cửa đá bị Lâm Chính tông mở.
Những người khác giật mình kinh hãi.
Lâm Chính lăn ra khỏi cửa đá, đến thẳng lồng khí mà Tuyệt Thế Tà Khí phóng ra mới dừng lại.
Bọn họ cúi đầu nhìn, lúc này Lâm Chính nứt da nứt thịt, thất khiếu chảy máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
“Anh Lâm!”.
“Cậu sao rồi?”.
Đám người Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ kinh hãi biến sắc, vội vàng đỡ Lâm Chính, không ngừng nhét đan dược, châm cứu cho anh…
Qua một lúc, Lâm Chính mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh vội vàng khoanh chân ngồi xuống, sử dụng Hồng Mông Long Châm chữa lành vết thương.
Nửa tiếng trôi qua, Lâm Chính dừng lại, chậm rãi mở mắt ra.
“Có điều ngoài ý muốn!”.
Lâm Chính nói.
“Điều ngoài ý muốn?”.
Bọn họ nhìn nhau, rất ngạc nhiên.
“Anh Lâm, sao lại như vậy? Không thể hấp thu long lực được sao?”.
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Long lực ở đây khác hoàn toàn long lực tôi hấp thu ở tòa nhà treo thưởng lúc trước. Long lực ở đây vô cùng mạnh, khó mà khống chế. Lúc nãy tôi cố hấp thu một ít, suýt thì khiến cơ thể nổ tung mà chết…”.
“Cái gì?”.
Bọn họ kinh ngạc biến sắc.
“Xem ra chúng ta không thể lợi dụng luồng sức mạnh này”.
Đào Thành thở ra một hơi, nói: “Cậu Lâm, nếu không còn cách nào, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Nếu bị người Long tộc chặn lại, chúng ta sẽ khó mà thoát được!”.
“Không sai, chúng ta phải đi mau!”.
Lang Gia kích động nói.
Lâm Chính không nói lời nào, nhìn cửa đá mà rơi vào trầm tư.
Bọn họ đều chùn bước.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới điều gì, đứng bật dậy.
“Tôi có cách rồi!”.