Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lâm Chính, các Long võ giả đều không dám nghi ngờ thái độ của anh.
"Đại nhân đừng kích động, nếu cậu Long Thăng có mệnh hệ gì, thì chúng ta biết ăn nói sao với Long Tử đại nhân?".
Một Long võ giả ở bên cạnh trầm giọng nói.
"Tôi biết, nhưng bây giờ đâu còn cách nào tốt hơn? Lẽ nào chúng ta phải quỳ thật sao?".
Long võ giả dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi gào lên.
“Ừm..."
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên làm thế nào.
"Xem ra các ông không muốn hắn sống rồi! Được, vậy để tôi cho các ông mở mang về y thuật của tôi!".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngón tay động đậy.
Vèo!
Một tia long lực bắn ra từ đầu ngón tay anh, sắc bén như lưỡi dao, sau đó dần lại gần Long Thăng.
"Dừng tay!".
Long võ giả dẫn đầu cũng không bình tĩnh được nữa, gào lên.
Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.
Chỉ thấy Long võ giả dẫn đầu quỳ hai gối xuống.
Những người khác chần chừ một thoáng, cuối cùng cũng lựa chọn quỳ xuống.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Bọn họ quỳ rất nặng nề, mặt đất cũng bị đầu gối của bọn họ làm cho nứt toác.
Đủ để thấy trong lòng bọn họ oán hận đến mức nào.
"Tốt lắm! Tốt lắm!".
Lâm Chính gật đầu, sau đó ngoảnh sang nói: "Ngự Bích Hồng!".
"Có thuộc hạ!".
Ngự Bích Hồng vội bước tới.
"Cô đưa bọn họ rời khỏi long mạch dưới lòng đất, nhanh lên!".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Cái gì?".
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
"Anh Lâm, còn anh thì sao?".
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
"Các cô cứ đi trước đi, không cần lo cho tôi, long lực của các cô vẫn chưa ổn định, không đủ kề vai chiến đấu với tôi, chúng ta gặp lại ở vực Diệt Vong".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Nhưng..."
Cầm Kiếm Nữ còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời định nói xuống.
Cô ta nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra, vô cùng đau khổ.
Cô ta thầm hận bản thân vô dụng.
Lần nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Chính đặt mình vào hiểm nguy để chặn hậu cho mọi người, mà chẳng làm được gì.
"Đi!".
Lâm Chính gào lên.
Mọi người không chần chừ nữa, xoay người rời đi.
Các Long võ giả thấy thế, lập tức có người đứng dậy định ngăn cản đám Mị Mộng, Ngự Bích Hồng.
Lâm Chính liền lập tức ra tay.
Xoẹt!
Lồng ngực Long Thăng bị rạch rách, máu tươi bắn ra, cơn đau dữ dội khiến hắn tỉnh lại, la lên oai oái.
"Đừng làm càn! Đừng làm càn!".
Long võ giả dẫn đầu cuống lên, vội quát mấy người vừa đứng lên: "Mau quỳ xuống!".
Bọn họ bất đắc dĩ, lại phải quỳ xuống đất, trơ mắt nhìn đám Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ rời đi.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn.
Anh biết, dù đám Mị Mộng trốn đến vực Diệt Vong, thì chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Người của Long tộc quá mạnh.
Những người này chỉ là binh tôm tướng tép, còn người được gọi là Long Tử có thân phận gì thì anh không thể đoán nổi.
Điều anh có thể làm lúc này là cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội cho bọn họ.
Lâm Chính đang suy nghĩ đường lui.
Nhưng dường như đối phương đã nhìn ra suy nghĩ của anh, kẻ dẫn đầu lập tức lên tiếng.
"Nếu bây giờ cậu thả cậu Long Thăng ra, thì chúng tôi có thể tha mạng cho cậu. Nếu cậu còn tiếp tục khiến cậu ấy bị thương, tôi đảm bảo cậu và tất cả những người xung quanh cậu đều sẽ chết! Nghe đây, đây không phải là lời đe dọa, mà là lời cảnh cáo của tôi! Bây giờ cậu dừng tay thì vẫn kịp!".
Nhưng Lâm Chính vẫn im lặng, nhắm hai mắt lại.
Cứ như vậy khoảng một tiếng, Lâm Chính mới thở hắt ra, nhìn những người kia.
"Vậy là được rồi..."