TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3411 "TÔI MUỐN CHỮA THƯƠNG CHO NHƯỢC GIAI!"

Phong Tuyệt Tình vốn dĩ muốn ngăn cản.

Sau khi nhìn thoáng qua đám người Vương Thần Cương, Kiếm Phá Thiên thì lập tức từ bỏ ý định này!

Những ông già này, mỗi người đều giống như đang xem báu vật vậy!

Nếu bà ta dám ra tay thì những người này tuyệt đối sẽ không đồng ý!

"Chồng…"

Chu Nhược Giai bật khóc nức nở: "Thật xin lỗi, là do em không tốt!"

"Đáng lẽ em không nên tin anh!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe, đau lòng nói: "Không, là do anh không tốt!"

"Là do anh đã xem nhẹ em, không để em trong lòng".

"Nhược Giai, sau này anh nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho em!"

"Ừm".

Chu Nhược Giai ngoan ngoãn gật đầu.

Lê Mộng Ly ở xa xa nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cảm thấy chua xót.

Đột nhiên, thân thể Chu Nhược Giai mềm nhũn: "Chồng, em mệt quá…"

Phụt!

Phun ra một ngụm máu tươi!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi: "Nhược Giai, em sao vậy?"

Chỉ thấy Chu Nhược Giai nhắm chặt hai mắt, thân thể không ngừng run rẩy!

Hơi thở hỗn loạn, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng!

Phong Tuyệt Tình nổi giận gào lên một tiếng: "Thằng nhóc, đều do cậu!"

"Nhược Giai tu luyện đạo Vô Tình, công lực vô tình trong người sẽ ngày càng thâm sâu!"

"Nếu không phải do cậu xuất hiện thì tại sao con bé lại có thể như vậy?"

"Là do cậu đã khiến con bé động tình, cho nên mới khiến con bé bị công pháp phản phệ!"

Diệp Bắc Minh tức giận mắng một tiếng: "Đệt! Bà già xử nữ, bà còn dám để cho người phụ nữ của tôi tu luyện đạo Vô Tình sao?"

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trừng mắt nhìn nhau!

"Cậu mắng tôi là gì?"

Tròng mắt của Phong Tuyệt Tình gần như sắp rớt ra ngoài: "Cậu dám gọi tôi là bà già xử nữ… Cậu!"

Diệp Bắc Minh tức giận hét lớn: "Chính bà không được đàn ông yêu, lại còn nhất quyết muốn Nhược Giai đi theo bà chịu khổ, đúng không?"

"Nếu như Nhược Giai xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho bà đâu!"

Nói xong, nhìn về phía đám người Vương Thần Cương và Kiếm Phá Thiên.

"Chư vị tiền bối, cho tôi mượn một chỗ yên tĩnh!"

"Tôi muốn chữa thương cho Nhược Giai!"

Mọi người đều có chút sửng sốt.

Chẳng lẽ thằng nhóc này còn biết y thuật sao?

Sắc mặt Vương Thần Cương trở nên cứng đờ: "Nhóc Diệp, y thuật của cậu quá nông cạn!"

"Ở học viện Viễn Cổ của tôi có mấy thần y, để tôi bảo bọn họ đến đây cứu người!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không cần, tôi tự có biện pháp!"

Nhìn thấy vậy, mấy người lập tức dẫn Diệp Bắc Minh tiến vào học viện Viễn Cổ.

Sau khi sắp xếp cho anh tiến vào trong sân , Vương Thần Cương lập tức sai người kích hoạt trận pháp.

Hơn nữa còn tự mình canh giữ ở lối vào của trận pháp!

Đọc truyện chữ Full