“Đại nhân, hắn muốn gia nhập Long tộc, nhưng sau khi lợi dụng chúng tôi, hắn đã phản bội chúng tôi, không thể tin người này!”
Thu Ngạn vội vàng nói.
“Đại nhân, chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, không phải tôi muốn vậy, những người này đã quỳ gối với người bên trong, bị người đó ép đuổi giết tôi, nên tôi mới bất đắc dĩ phải trốn chạy, mặc dù tôi không phải người Long tộc, nhưng trung thành với Long tộc đã lâu, đáng tiếc là mặc dù tôi đã vượt qua bài kiểm tra của Long tộc, mà bọn họ không chịu thừa nhận tôi, thật sự khiến người ta đau lòng!”
Diệp Viêm khàn giọng nói.
“Ồ? Cậu vượt qua bài kiểm tra của Long tộc rồi à?”
Long Tu đang trong bàn cờ ngạc nhiên hỏi.
“Ừ”.
Diệp Viêm gật đầu.
Vẻ mặt Long Tu nghiêm túc hơn, ông ta nhìn Thu Ngạn: “Thu Ngạn, những gì cậu ta nói có phải thật không? Cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra của Long tộc ư?”
“À … đại nhân… chỉ là bài kiểm tra thôi mà, cần gì phải quan tâm chứ?”
Thu Ngạn vội nói.
“Thu Ngạn, cậu nên biết, đối với người bình thường, bài kiểm tra của Long tộc chúng ta khó khăn đến mức nào, mười năm qua chưa có ai vượt qua bài kiểm tra, nếu cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra, nhất định có thể gia nhập Long tộc chúng ta, vì sao cậu không cho phép?”
Long Tu trầm giọng nói.
“À… tôi…”
Thu Ngạn mở miệng, nhưng không nói được.
“Ngoài ra, cậu ta vừa nói, cậu đã khom lưng khuỵ gối với người bắt cóc cậu Long Thăng? Có phải vậy không?”
Long Tu tiếp tục nói.
Vừa dứt lời, Thu Ngạn đã nhanh chóng nói: “Đại nhân, đây là hiểu nhầm, đừng nghe tên này nói bừa! Sao tôi có thể khuất phục người ngoại tộc được chứ?”
“Tốt nhất cậu không phải như vậy, bằng không sẽ làm mất mặt Long tộc chúng ta, tôi sẽ không tha cho cậu!”
Long Tu hầm hừ nói, sau đó nhìn Diệp Viêm: “Nhóc con, cậu muốn gia nhập Long tộc thì không thành vấn đề, cậu vượt qua bài kiểm tra, tất nhiên là có tư cách, nhưng bài kiểm tra kia tôi không nhìn thấy, bây giờ tôi sẽ kiểm tra cậu, nếu cậu có thể giúp tôi thoát khỏi chỗ này, tôi sẽ cho phép cậu tiến vào Long tộc, trở thành thành viên của Long tộc, thế nào?”
“Long Tu đại nhân không cần như vậy, cho dù ông không cho tôi gia nhập Long tộc, tôi vẫn sẽ cứu ông”.
Diệp Viêm nói.
“Ồ? Vì sao?”
Long Tu ngạc nhiên.
Diệp Viêm cười khẩy, nhìn bàn cờ, bình tĩnh nói: “Bởi người bắt cóc cậu Long Thăng cũng là kẻ thù của tôi”.
“Vậy sao?”
Long Tu bừng tỉnh.
“A!”
Lúc này, tiếng hét chói tai vang lên.
Chỉ thấy một thành viên của Long tộc bị bức tượng vây đánh.
Gã cố hết sức để chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại sự tấn công của bức tượng, bị nhiều đao thép chém thành từng mảnh thịt, chết ngay tại chỗ.
Những người còn lại sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, không biết phải làm sao.
“Mau, nói cho tôi biết cách thoát khỏi chỗ này!”
Long Tu căng thẳng nói.
Nếu những người này chết hết, chỉ với một mình ông ta chắc chắn không thể đối phó với đám tượng hùng mạnh trên bàn cờ.
“Đại nhân, thật ra bàn cờ này không nên đánh bằng vũ lực, mà phải dùng kỹ năng đánh cờ, từ lúc ông bước vào bàn cờ, ông đã hiểu sai!”
Diệp Viêm lắc đầu nói.
“Kỹ năng đánh cờ?”
Long Tu sửng sốt.
“Đừng nhìn bên trong bàn cờ nhiều con cờ, nhưng tướng chỉ có một, nếu có thể chiếu tướng, tiêu diệt chủ tướng thì đối phương sẽ thua toàn bộ bàn cờ, còn ông có thể thành công tiến vào tầng tiếp theo!”
Diệp Viêm trầm giọng nói.
“Chiếu tướng?”
Long Tu lập tức hỏi: “Làm sao để chiếu tướng?”
“Đơn giản”.
Diệp Viêm chỉ vào đám người Long tộc nói: “Hy sinh bọn họ, ông có thể thắng!”