"Giọng nói này là… của Lâm Chính”.
Thu Ngạn đột nhiên sửng sốt, sau đó nhìn vào bên trong.
“Là anh sao? Lâm Chính?”
Thu Ngạn thấp giọng hỏi.
Nhưng bên trong không có bất cứ âm thanh nào vang lên.
Những người khác đều trố mắt nhìn nhau.
"Thu Ngạn đại nhân, anh sao vậy?"
"Sao vậy? Hồi nãy các người không nghe thấy tiếng gì sao?"
Thu Ngạn nhìn chằm chằm đám người hỏi.
"Vừa rồi có tiếng gì à?"
"Làm gì có tiếng gì…"
Tất cả mọi người đều mơ mơ hồ hồ.
Thu Ngạn thấy vậy thì lập tức hiểu ra.
Giọng nói vừa rồi chỉ có hắn mới có thể nghe được.
Là Lâm Chính đang nói chuyện với hắn.
Hắn cũng biết cơ hội của mình chỉ có lần này. Quyền quyết định đang nằm trên tay hắn.
Muốn sống hay là chết ngay bây giờ thì phải xem hắn lựa chọn thế nào.
Thu Ngạn đã có quyết định trong lòng.
Hắn một mình bước về phía những sợi dây nhỏ.
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
Nhưng lại thấy Thu Ngạn không hề kích hoạt long lực mà ngay lập tức lao vào những đoạn dây nhỏ bị đứt.
Trong nháy mắt, một cảnh tượng khiến người ta chấn động diễn ra.
Chỉ thấy Thu Ngạn không cần dùng tới chút sức mạnh nào mà chỉ lao thẳng về phía trước, khi hắn đi qua, những sợi dây nhỏ lần lượt đứt ra cứ như nhường đường cho hắn.
Chi trong chốc lát, Thu Ngạn đã đứng ở lối vào giữa tầng năm và tầng sáu.
“Cái gì?”
Long Tu đứng ở phía bên kia sững sờ.
“Thu Ngạn đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
“Thủ đoạn? E là không phải rồi, sư phụ, chắc chắn là Lâm Chính cố tình đưa người này vào”.
Diệp Viêm lắc đầu nói.
“Cố tình đưa vào? Vậy tên Lâm Chính đó rốt cuộc định làm gì?”
Long Tu lập tức hỏi.
Nhưng Diệp Viêm không nói gì cả.
Sau khi Thu Ngạn đứng sững người ở đó, hắn không vội đi lên tầng sáu trước mà hét lên với những cấp dưới của mình: “Nếu các người muốn sống thì tới đây, không cần kích hoạt long lực, để Lâm đại nhân thấy sự chân thành của các người là được”.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Tên khốn nạn, Thu Ngạn, cậu đang nói gì vậy? Cậu định phản bội Long tộc sao?”
Long Tu tức giận, chỉ vào Thu Ngạn gào rống.
Nhưng Thu Ngạn không hề lay động mà chỉ lắc đầu nói: “Long Tu đại nhân, chúng tôi chỉ muốn sống thôi, nhưng ông luôn muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết, nếu bây giờ tôi không đi thì dù cho có thể bảo toàn tính mạng vượt qua ải này, nhưng cửa ải tiếp theo thì sao? Cửa ải tiếp theo nữa thì thế nào? Rồi cuối cùng chúng tôi vẫn sẽ chết ở trạm gác tiếp theo thôi”.
“Vậy nên chỉ để sống sót mà cậu phải làm kẻ phản bội sao?”
Long Tu gào thét.
“Nếu ngay cả mạng sống cũng không còn nữa thì có phải là kẻ phản bội hay không còn quan trọng gì nữa”.
Thu Ngạn lắc đầu nói.
“Cậu…”
Long Tu tức giận, lập tức quay đầu về phía đám người bên đó hỏi: “Các người nghe đây, lập tức xông vào đó diệt trừ Thu Ngạn rồi mang đầu hắn về đây cho tôi. Nếu ai giết được Thu Ngạn thì tôi đương nhiên sẽ thưởng lớn”.
Mọi người lại nhìn nhau.
Sau đó, một người lấy hết can đảm nói: “Long Tu đại nhân, thực lực của chúng tôi hèn mọn, chỉ sợ không xông vào đó được, mong Long Tu đại nhân tự mình ra tay tiêu diệt kẻ phản bội, cũng là để cho chúng tôi mở mang tầm mắt”.
“Láo toét, các người có ý gì? Muốn cãi mệnh lệnh của tôi sao? Ai dám kháng lệnh, tôi sẽ giết người đó!”
Long Tu giận tím tái mặt mày, lập tức kích hoạt long lực như định ra tay với những người này.
“Long Tu đại nhân bớt giận, chúng tôi sẽ làm theo lời ông!”
Mọi người thấy thế thì không chần chừ nữa mà vội vàng kêu lên, sau đó đồng loạt chạy về phía Thu Ngạn.
Lúc này, Long Tu mới nguôi giận.
Nhưng nhóm người này lại giống Thu Ngạn, lao thẳng về phía dây nhỏ mà không dùng chút long lực nào.
Những sợi dây nhỏ lần lượt đứt ra mở đường cho những người này qua.
Chỉ sau chốc lát, tất cả mọi người đã đứng ở bên cạnh Thu Ngạn, nhìn chằm chằm Long Tu và Diệp Viêm…