“Lâm đại nhân! Lâm đại nhân!”.
Thu Ngạn sốt ruột giậm chân, liên tục hét lên.
Nhưng mãi không nghe Lâm Chính trả lời.
“Chuyện này…”.
Thu Ngạn toát đầy mồ hôi, tay chân luống cuống.
“Thu Ngạn đại nhân, phải làm sao đây?”.
Người bên cạnh sốt ruột sắp khóc thành tiếng.
“Mau đến chặn cửa, mau!”.
Thu Ngạn sốt ruột nói.
Bọn họ xông tới cửa, vận dụng long lực truyền vào cửa.
Nhưng chút long lực của bọn họ đâu thể so với Long Tu?
“Long lực yếu như vậy chắc chắn là đám phản bội Thu Ngạn. Hừ, nực cười, các người đám đối đầu với tôi?”.
Long Tu ở ngoài cửa cảm nhận được một lớp long lực bao phủ trên cửa, gương mặt để lộ sự khinh thường nồng đậm.
Diệp Viêm ở cạnh nhìn chằm chằm cửa, nhíu mày.
Hắn giao đấu với Lâm Chính không ít lần, hiểu rất rõ sức mạnh của Lâm Chính, nhưng lại không phát hiện ra sức mạnh của anh.
Chắc chắn có điều mờ ám!
“Sư phụ, đừng kéo dài thời gian, mau phá cửa!”.
Diệp Viêm nói.
“Yên tâm, bọn họ không chống đỡ được bao lâu!”.
Long Tu nói, đưa tay đánh ra, một luồng long lực tinh thuần giống như dời núi lấp biển lan ra từ lòng bàn tay ông ta.
Ầm ầm…
Cửa điên cuồng rung chuyển, long lực trên đó bị đánh tan, vết nứt đáng sợ bắt đầu xuất hiện.
Sau đó cửa lớn dần dần sụp đổ, nát tan.
Ầm! Ầm! Ầm…
Cuối cùng, cả cánh cửa lập tức nổ tung.
“A!”.
Đám Thu Ngạn bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, ai nấy ngã ngửa gào lên đau đớn.
Diệp Viêm và Long Tu lập tức xông vào tầng cuối cùng.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở tầng cuối, hai người đều sửng sốt.
“Đây là làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn dỡ cơ quan của toàn bộ Long Cung?”.
Long Tu ngạc nhiên nói.
“Không đúng, không phải bọn họ đang dỡ cơ quan mà là đang cải tạo cơ quan!”.
Diệp Viêm ý thức được điều không đúng, lập tức hô lên: “Sư phụ, mau phá hoại cơ quan này. Nếu cơ quan này bị Lâm Chính lợi dụng tăng cường cho hắn, nơi này sẽ trở thành nơi bảo vệ cho hắn, chúng ta muốn giết hắn khó như lên trời”.
“Yên tâm, tôi ở đây, bọn họ sẽ không làm gì được cả!”.
Long Tu hô khẽ, vận sức mạnh đánh về phía các bánh răng cơ quan.
Ầm ầm ầm…
Long lực dồi dào lan về phía bánh răng, vang lên tiếng nổ đáng sợ.
Mặc dù số bánh răng này được chế tạo từ lưu thiết vô cùng cứng chắc, nhưng Long Tu tấn công tới vẫn khiến nó méo đi, đa số cơ quan dừng chuyển động.
Đám Thu Ngạn sợ đến mức vội vàng đến gần Lâm Chính.
“Lâm Chính đâu?”.
Diệp Viêm quát lên, nhưng không nghe Lâm Chính trả lời.
Hắn nhìn đám người Thu Ngạn, sau lưng bọn họ là một vật tỏa sáng, không khỏi kinh ngạc.
“Đó là cái gì?”.
Diệp Viêm sửng sốt.
“Đó hình như là… long tâm?”.
Long Tu cũng sửng sốt giây lát, sau đó mừng rỡ điên cuồng.
“Long tâm?”.
Diệp Viêm rùng mình, khó mà tin được.
Đây là chí bảo của Long tộc, nghiêm ngặt mà nói, nó là thần vật cái thế để lại từ thời kỳ thượng cổ, không ngờ lại gặp được ở đây.
Hai mắt Diệp Viêm nóng lên, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Long Tu không nhịn được cười lớn, bước nhanh về phía đám người Thu Ngạn.
“Không ngờ lại tìm được chí bảo thất truyền đã lâu của Long tộc chúng tôi ở Long Cung! Hay lắm! Hay lắm! Ha ha ha ha, nó thuộc về tôi rồi!”.
Nói xong, Long Tu nhảy lên, bay về phía đám người Thu Ngạn…