Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn vuốt rồng vươn ra từ khe hở.
Vuốt rồng kia trông cứ như đang bóp nát trái tim bọn họ.
“Đó… đó là cái gì vậy?”
“Có con quái vật nào muốn chui từ dưới lòng đất lên sao?”
“Mọi… mọi người cẩn thận…”
Những âm thanh kinh hoàng vang lên khắp nơi.
Mọi người đồng loạt lùi về phía sau, không dám tới gần.
Lúc này, Long Tử cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào khe hở kia.
Bỗng nhiên.
Gừ!
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang lên từ khe hở.
Sau đó lại thấy một bộ vuốt rồng khác vươn ra và đập mạnh vào đầu bên kia của khe hở.
Mặt đất lại rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, hai bộ vuốt rồng được làm bằng thép bắt đầu dùng sức mở to khe hở kia ra.
Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, trời sụp đất nứt, khung cảnh giống như ngày tận thế.
Tất cả người trong Long tộc đều bị cảnh tượng này dọa sợ, điên cuồng lùi về phía sau, không ai dám tiến lên.
Long Tử biết rằng dù có dùng vũ lực thì cũng không thể nào ép buộc những người này tiến lên, chỉ có thể gọi họ đứng ở đằng sau mình, nhìn chằm chằm con quái vật đang bò từ khe hở kia ra.
Cuối cùng, khe hở bị kéo dài ra rộng khoảng chừng bảy tám mét, sau đó, một cái bóng cứng như thép vọt ra từ khe hở rồi lập tức bay lên trời và nhảy múa.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng vô cùng chấn động.
Đó rõ ràng là một con rồng được chế tạo hoàn toàn từ thép.
Nó có tám móng vuốt sắc nhọn, cao tầm trăm thước, vảy khắp người lấp lánh tỏa sáng, đôi mắt rồng khổng lồ có màu đỏ đậm.
Giờ phút này, con rồng thép đang quan sát Long Tử và đám người trong Long tộc.
Cái cảm giác áp lực mạnh mẽ này khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
“Đây… là sát chiêu cuối cùng của Long Cung sao?”
Long Tử nhìn Lâm Chính đang đứng ở trước cổng lớn, khàn giọng nói.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, nếu các người không đi thì cứ ở lại chôn cùng tôi”.
“Chôn cùng?”
Long Tử lắc đầu, cười nhạt nói: “Cơ quan này quả thật rất tinh tế, nhưng muốn lợi dụng thứ này để giết tôi thì suy nghĩ của anh chỉ là viển vông, để tôi đoán nhé… Cơ quan khổng lồ như thế này, nếu kích hoạt thì chắc phải tốn sức lắm nhỉ? Tôi nghĩ rằng long lực còn lại trong cơ thể anh không còn nhiều, dù có thể sử dụng thì e là cũng chẳng duy trì được bao lâu, anh chỉ có thể sử dụng nó được một phút? Hoặc hai phút…? Hoặc cũng có thể là… chỉ có mấy chục giây thôi nhỉ?”
Lời này vừa dứt, trái tim Lâm Chính cảm thấy vô cùng nặng nề.
Long Tử nói không sai, Lâm Chính không thể nào có đủ long lực để sử dụng con quái vật khổng lồ như vậy được.
Dựa vào long lực hiện tại của Lâm Chính, cùng lắm anh cũng chỉ có thể duy chỉ được một phút.
Sau một phút, anh sẽ mất sức.
Vậy cho nên, trong vòng một phút, Lâm Chính không thể nào đánh bại được những người này và chỉ còn lại cái chết đang chờ anh.
“Vậy phải xem các người có thể chống chọi được cho đến khi long lực của tôi tiêu hao hết không đã!”
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó hét lớn một tiếng.
“Lửa!”
Rầm!
Con rồng thép phát ra một tiếng gầm chói tai, sau đó nó ngẩng đầu lên, há mồm ra và một luồng ánh sáng nóng rực bốc lên từ cổ họng nó.
“Không ổn rồi!”
“Chạy mau!”
Người của Long tộc kêu lên thảm thiết, chạy tán loạn.
Long Tử cũng lui về phía sau, đương nhiên không dám đối đầu với con rồng thép khổng lồ này.
Ù ù!
Chỉ thấy đầu rồng gục xuống, một cột lửa phun ra từ miệng của con rồng thép.
Cột lửa hung hăng đập xuống đất trong nháy, nó làm mặt đất tan chảy, ngọn lửa rồng đáng sợ chuyển động theo đầu rồng, hướng về phía những người của Long tộc đang bỏ trốn.
Một số người của Long tộc chạy quá chậm nên đã bị ngọn lửa kia nuốt chửng, hóa thành làn khói chết tươi...