TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh, Nhưng Lại Quá Tấu Hề
Chương 6: Đánh Nhau Đánh Nhau Đánh Nhau

Sau khi từ chủ phong trở về, Diệp Kiều nằm trên giường một bộ dạng nhân sinh không còn gì luyến tiếc, nghĩ mãi cũng không rõ tại sao sự tình lại phát triển tới bước này.

Thân truyền, nội môn, ngoại môn.

 

Nhiệm vụ của đệ tử thân truyền là nặng nề nhất, ngoại trừ phải tham gia thi đấu bên ngoài còn phải đi học huấn luyện chung với nhau, theo Mộc Trọng Hi nói, trong đó còn có trưởng lão tự mình huấn luyện tốc độ phản ứng của hắn, mỗi ngày ở trên lớp đều phải bị đánh.

 

Khi đó Diệp Kiều còn dối trá đồng tình hắn vài câu, không nghĩ tới bây giờ đến lượt mình.

 

Thời điểm biết được Diệp Kiều dọn đi đến chủ phong, người cảm thấy kinh hãi nhất là những đệ tử ngoại môn quen biết Diệp Kiều.

Diệp Kiều thành thân truyền? Cái này mẹ nó rốt cuộc là ai cho nàng đi cửa sau vậy?

 

"Trước kia ở trên lớp nàng ngay cả ta cũng không bằng." Có đệ tử không phục lầm bầm.

 

"Đúng vậy a."

 

"Thiên phú không cao, khảo hạch thành tích cũng tệ, coi như muốn chọn thân truyền, cũng là nên tuyển từ trong nội môn chứ."

 

"Ninh sư tỷ không phải càng thích hợp hơn so với nàng ta sao?"

 

Ninh Tình là đệ tử nội môn của Trường Minh, thượng phẩm Hỏa Linh Căn, mười sáu tuổi Trúc Cơ, ở đại tông môn cũng được xem là tiểu thiên tài thiên phú không tồi.

 

Nàng nguyên lai tưởng rằng danh nghạch đệ tử thân truyền thứ năm đã chắc tới chín phần mười, không nghĩ đến giữa đường liền lòi ra một tên đệ tử ngoại môn.

 

Đối phương nếu ưu tú hơn nàng thì cũng thôi đi.

 

Nhưng Ninh Tình sau khi nghe ngóng mới biết được nàng ta thiên phú không chỉ kém hơn bản thân, liền ngay cả thành tích khảo hạch hàng tháng đều bình thường đến cực hạn.

 

Mà người như vậy, dựa vào cái gì có thể trở thành thân truyền?

Đỗ Thuần trong sân giúp nàng thu dọn đồ đạc, hai người quen biết hai tháng, chung đụng không tệ, vừa nghe nói nàng muốn đi, hắn còn trách không thôi.

 

"Tiểu tử ngươi  không tệ a." Hắn vỗ vỗ bả vai nàng, "Vô thanh vô tức liền trở thành đệ tử thân truyền."

 

Thân phận kia nhiều người cầu còn không được.

 

Diệp Kiều lại xị mặt, như thể chết cha chết mẹ tới nơi.

 

Đỗ Thuần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cười một cái a, ngươi sịu mặt tính làm gì?"

 

Diệp Kiều lộ ra nụ cười thảm.

 

Đỗ Thuần: ". . .".

 

Vẫn là đừng cười.

 

Hắn giúp nàng thu thập một chút đồ vật trong viện, Diệp Kiều sinh hoạt túng quẫn vô cùng, ngoại trừ phá kiếm và linh thạch đã bị nàng thu vào túi giới tử, trên tường dán bốn tờ phù lục, không biết dùng làm gì.

 

Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, giữ vững tinh thần đến, nàng đem phù lục kéo xuống, sau đó gọi Đỗ Thuần lại.

 

"Ngươi đợi một lát." Nàng nghĩ đến bản thân trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không từ chủ phong xuống đây, dù sao tận hơn chín trăm bậc thang, ngẫm lại thôi cũng thấy run chân.

 

Đỗ Thuần đứng đối diện ánh mắt ý không hiểu, Diệp Kiều vùi đầu vào túi tử giới bên trong tìm kiếm.

 

Nàng đêm qua bi thương nguyên một đêm không ngủ, trong đêm vẽ lên mấy chục tấm phù lục.

 

"Đây là Tụ Linh phù." Diệp Kiều nói cho hắn biết cụ thể phải dán tại chỗ nào, "Đến lúc đó ban đêm chỉ cần nằm liền có thể tu luyện."

 

Đỗ Thuần hoài nghi nhìn mấy trương phù lục trong tay: "Thật hay giả?"

 

Hắn cũng không phải là không tin Diệp Kiều, chỉ là nằm liền có thể tu luyện, thứ đồ tốt như này thật sự tồn tại?

 

Diệp Kiều nói: "Ngươi có thể thử một chút. Ta trước đó đã dùng qua."

 

Đơn giản thu thập đồ vật xong, Diệp Kiều liền vác bao phục trên người chuẩn bị lên đường.

 

Kết quả vừa mới đi ra khỏi viện tử, kiếm quang trắng như tuyết chỉ thẳng vào nàng, Diệp Kiều không có chút rung động nào ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ.

 

Diệp Kiều thở dài, thăm dò tính đem kiếm đẩy đi, "Vị sư tỷ này, có chuyện hảo hảo nói, Trường Minh tông cấm chỉ rút kiếm."

 

Ninh Tình bị thái độ không có chút rung động nào của nàng làm cho tức giận, đến sắc mặt cũng lạnh hơn mấy phần.

 

Nàng hôm nay nghe được nghe được chỗ ở của Diệp Kiều kia liền khí thế hùng hổ đuổi đến đây.

 

"

"Ngươi dựa vào cái gì mà có thể làm thân truyền." Ninh Tình hung dữ nhìn chằm chằm nàng, "Chỉ dựa vào ngươi cùng Mộc sư huynh có quan hệ tốt?"

 

"Một phế vật trung phẩm linh căn như ngươi dựa vào cái gì có thể vào chủ phong ở, cùng Minh Huyền sư huynh tu luyện."

 

Diệp Kiều bị ánh mắt ghen tỵ kia của nàng nhìn chằm chằm, yếu ớt đọc nhấn rõ từng chữ: "Ngươi căn bản không biết ta hâm mộ ngươi bao nhiêu."

 

Ninh Tình: "?"

 

Nàng nhìn Diệp Kiều bộ dáng buồn rầu không giống làm bộ, không khỏi xuất hiện trên đầu một dấu chấm hỏi thật to.

 

"Ngươi hâm mộ ta cái gì? Hâm mộ ta không có trở thành thân truyền?" Nếu không phải nàng biểu lộ khổ sở quá chân thực, Ninh Tình thậm chí hoài nghi nàng đang giễu cợt mình.

 

Diệp Kiều trầm mặc một lát, yếu ớt đọc nhấn rõ từng chữ: "Ta hâm mộ tất cả mọi người không cần cố gắng."

 

Ninh Tình: ". . ." Có bệnh?

 

Hai người giằng co công phu, thanh niên đi đến trong nội viện, "Đi thôi."

 

Ngữ khí bại hoại, nghiêng thân thể, áo bào lấm lem bụi bẩn, nhìn không ra mảy may nửa điểm bộ dáng của đại đệ tử thân truyền.

 

Diệp Kiều thu hồi ánh mắt trừng lớn trừng nhỏ cùng Ninh Tình, cầm bao quần áo nhỏ của bản thân, đi đến bên cạnh thanh niên.

 

"Đại sư huynh?" Nàng thăm dò kêu một tiếng.

 

Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi ba người nàng đều thấy qua, cũng chỉ có Chu Hành Vân chưa có lộ mặt.

 

Vị đại đệ tử này trong tiểu thuyết là một soái ca tang hệ, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn muốn đi tìm chết, cuối cùng được nữ chính ôn nhu hiền lành vạn người mê cứu rỗi.

 

Đến đây Chu Hành Vân cũng cần cù chăm chỉ gia nhập trở thành một thành viên trong hậu cung của nữ chính.

 

Chu Hành Vân miễn cưỡng ừ một tiếng.

 

Sau đó bất động thanh sắc đánh giá nàng một vòng, vươn tay vỗ vỗ sợi tóc dựng thẳng lên của nữ hài, ép xuống.

 

Diệp Kiều nghi hoặc nghiêng đầu, sờ tới sợi tóc quật cường dựng thẳng lên trên đầu.

 

Lông mày Chu Hành Vân có chút vặn lên, gắt gao nhìn chằm chằm sợi tóc của Diệp Kiều.

 

Vươn tay, lại ấn trở về.

 

Diệp Kiều như có điều suy nghĩ: . . . Đại sư huynh này của nàng, không phải có chứng OCD đó chứ?

 

. . .

 

Leo lên chủ phong sau dư thừa linh khí trong nháy mắt tràn đầy toàn thân, toàn thân lỗ chân lông phảng phất đều mở ra, Diệp Kiều có chút phát ra thoải mái than thở, khó trách Tu Chân giới tu sĩ đều chèn phá đầu muốn làm bên trên thân truyền.

 

Vẻn vẹn chỉ là chủ phong linh khí liền nồng đậm đến để nàng dời không nổi bước.

 

Chu Hành Vân đem người tới chủ phong xong, liền vung tay giống mấy tên chưởng quỹ, xách tiểu sư muội như xách con gà con từ trên thân kiếm xách xuống, đi đến trước mặt Tiết Dư, ném cho đối phương.

 

"Tiểu sư muội của ngươi."

 

Thanh âm hắn chậm rãi.

 

Không lưu luyến chút nào xoay người liền đi, Chu Hành Vân sợ mình nếu không đi, sẽ nhịn không được một kiếm gọt sạch sợi tóc ngu ngốc dựng thẳng trên đầu nàng.

 

Tốc độ phi kiếm của Chu Hành Vân quá nhanh, Diệp Kiều có chút choáng kiếm, nàng chậm rãi tỉnh táo lại liền bị Tiết Dư dẫn đi bảy ngoặt tám rẽ đến một rừng trúc u tĩnh.

 

Diệp Kiều không nhớ rõ quá trình, toàn bộ hành trình đều đi theo sau mông Tiết Dư, thỉnh thonagr phát ra vài câu hỏi nghi hoặc: "Sư huynh, 

Diệp Kiều không rõ ràng quá trình, toàn bộ hành trình đi theo Tiết Dư phía sau cái mông, thỉnh thoảng phát ra nghi hoặc địa câu hỏi: "Sư huynh, Trường Minh tông thu đệ tử, không có điển lễ thu đồ sao?"

 

Tiết Dư bước chân hơi ngừng lại, "Không có."

 

Hắn nói xong đại khái là cảm thấy mình nói như này quá mức lạnh lùng, thiếu niên lại bổ sung một câu: "Trước đó bốn người chúng ta đều không có."

 

Diệp Kiều hoang mang: "Những tông môn khác đều có, vì sao chúng ta không có?"

 

Nàng nhớ kỹ trong nguyên tác lúc nữ chính được Nguyệt Thanh tông thu làm đệ tử thân truyền thanh thế lớn vô cùng, tám phương đến chúc phúc, tại sao đến lượt Trường Minh tông bọn hắn liền đơn sơ như vậy.

 

Tiết Dư nghe vậy có chút ho khan một tiếng, lấy quyền chống đỡ môi: "Có thể là bởi vì, chúng ta kinh phí không đủ?"

 

Diệp Kiều khô cằn "A" một tiếng.

 

Nói trắng ra chính là nghèo.

 

Tu Chân giới kiếm được tiền nhiều nhất là Phù tu Đan tu.

 

Tông bọn hắn lác đác không có mấy Đan tu cùng Phù tu, tự nhiên cũng kém hơn so với mấy cái tông có tiền khác.

 

Tiết Dư thoáng nhìn qua biểu cảm đau khổ của nàng, không khỏi mỉm cười, vừa đi vừa đối với nàng giải thích "Chúng ta chỉ có hai tiết cần học."

 

"Theo thứ tự là tiết tâm pháp, còn có tiết huấn luyện."

 

"Hai tiết đều sẽ có trưởng lão ở bên cạnh dạy bảo chúng ta. . ." Tiết Dư nhìn thoáng qua Diệp Kiều, biết nàng có lẽ sẽ không theo kịp tiến độ, thế là liền ấm giọng trấn an nói, "Nếu có điều không biết, có thể đi hỏi trưởng lão, hoặc là tìm ta."

 

Cái này có khác gì lí do thoái thác của trường học chứ, Diệp Kiều không khỏi rơi lệ đầy mặt.

 

Nàng tạo cái nghiệt gì a.

 

Thật vất vả tốt nghiệp từ ngục giam trường học ra không đến mấy năm, sau khi xuyên không lại tiến vào một cái ngục giam khác.

 

Vừa vào rừng trúc, linh khí nồng nặc phô thiên cái địa cuộn trào đến, Diệp Kiều kém chút nữa bị những linh khí này ép tới không thở nổi.

 

Nàng cuối cùng hiểu ẽo vì sao tu vi của đệ tử thân truyền có thể hơn người bình thường một khoảng cách lớn như vậy.

 

Liền do đám linh khí điên cuồng tán loạn này, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.

 

Tiết Dư nhìn ra nàng không thoải mái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ném cho Diệp Kiều một cái bình sứ bằng ngọc trắng, "Nuốt vào, đây là Cố Linh Đan, chờ một lúc có lẽ sẽ dễ chịu hơn."

 

Nói cho cùng tu vi nàng vẫn là quá kém, độ tinh khiết linh căn quá thấp, không cách nào hấp thu quá nhiều linh khí.

 

Diệp Kiều tiếp nhận, nao nao.

 

Mặc dù nàng đối với Đan tu không hiểu rõ nhưng Cố Linh Đan thì nàng lại biết.

 

Trong nguyên tác từng đề cập tới tác dụng của loại linh đan này, tu luyện giảng cứu một bước một nấc thang, tương tự, nếu như căn cơ bất ổn, cảnh giới mặc dù đi lên, nhưng so với người cùng giới ngang nhau sẽ yếu hơn rất nhiều.

 

Cố Linh Đan có thể giúp linh khí ổn định lại, những cái cảnh giới bất ổn dựa vào thiên linh địa bảo tăng tu vi, uống vào đều có thể nhanh chóng củng cố tốt nền tảng.

 

Dù là dạng này thiên tài như Tiết Dư, tại Trường Minh tông trong ba năm cũng chỉ luyện được ba phần.

 

Trong tiểu thuyết Tiết Dư không hổ là lốp xe dự phòng ấm áp, tất cả đan dược luyện chế được đều cần cù chăm chỉ dâng hiến cho nữ chính.

 

Không những thế còn bị nữ chính mang đi tặng người khác, nhận được không ít danh tiếng.

 

Hiện tại, lại còn có một phần của nàng sao?

 

Diệp Kiều nhiều ít là có chút thụ sủng nhược kinh.

 

"Tam sư huynh." Nàng nắm chặt bình ngọc trắng, khóe môi mấp máy, tại thời điểm thiếu niên nghi ngờ nghiêng, giòn tan nói: "Ngươi thật tốt."

 

Tiết Dư đối đầu với con mắt sáng lấp lánh của nữ hài, hắn liền giật mình, sau đó cười ra tiếng.

 

Thật đáng yêu a.

 

Tiểu sư muội quả nhiên là lễ phép.

 

Không giống như tên đầu gỗ Mộc Trọng Hi kia há miệng ngậm miệng chỉ biết đánh nhau.

 

Lúc hai người một trước một sau đi vào sân huấn luyện, cách thật xa còn có thể nghe được tiếng Mộc Trọng Hi kêu rên, cùng với tiếng Minh Huyền cười trên nỗi đau của người khác.

 

Diệp Kiều đang ngậm lấy Cố Linh Đan, một giây sau liền thấy một cái lưu tinh xẹt qua giữa không trung, sau đó trùng điệp đập mạnh trên mặt đất.

 

Diệp Kiều kinh ngạc mở miệng: "Người chim kia nhanh thật."

 

Sau đó 'Người chim' từ dưới đất gian nan bò lên, nàng lúc này mới chú ý tới, đây không phải người chim, đây là Mộc Trọng Hi.

 

Mộc Trọng Hi nhe răng trợn mắt từ dưới đất bò dậy, khí thế hung hăng hô to: "Minh Huyền, ngươi  muốn đánh nhau phải không?"

 

"Làm như ta sợ ngươi?" Minh Huyền mặt không còn cười, trong tay cầm lên mấy trương phù lục.

 

Bầu không khí đều trở nên giương cung bạt kiếm.

 

Diệp Kiều khóe miệng giật một cái: "Bình thường các ngươi đều bí mật chung đụng như này sao?"

 

Hận không thể chém đối phương hai đao.

 

Tiết Dư ngữ khí tỉnh táo, hiển nhiên đối với loại sự tình này không cảm thấy kinh ngạc, "Đúng vậy a. Chờ bọn hắn đánh xong liền trở lại bình thường, không cần phải lo lắng."

 

Diệp Kiều thích nhất là tham gia náo nhiệt, ánh mắt của nàng có chút tỏa sáng, ngữ khí kích động: "Thật sao!"

 

Đánh nhau đánh nhau đánh nhau!

 

Nàng còn chưa có gặp qua người Tu Chân giới đánh nhau đâu.

 

Tiết Dư quay đầu, vì cái gì hắn có ảo giác tiểu sư muội rất hưng?

 

Diệp Kiều cũng ý thức được thần sắc mình không đúng, nàng lập tức thay đổi biểu lộ thành bi thống vạn phần, "Thật sao?"

 

Tiết Dư: ". . ."

 

Đừng tưởng rằng ngươi thay cái biểu cảm ta liền nhìn không ra ngươi kích động...

Đọc truyện chữ Full