"Long Tử đại nhân... Tôi... tôi... tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!".
"Tôi cảm thấy máu trong người mình sắp bị hút cạn!".
"Khó... khó chịu quá..."
"Long Tử đại nhân, chúng tôi sẽ chết... đúng không..."
Giọng nói run rẩy của mọi người vang lên.
"Yên tâm, các vị sẽ không sao đâu, tôi là lãnh tụ của Long tộc, sao tôi có thể trơ mắt nhìn tộc nhân của mình chết chứ? Nhiệm vụ của tôi là che chở các vị, chỉ cần có tôi ở đây, thì các vị sẽ không có bất cứ chuyện gì! Trừ khi các vị không tin tôi!".
Long Tử bình thản nhìn mọi người: "Lẽ nào... trong số các vị có người không tin tôi sao?".
"Sao chúng tôi có thể không tin Long Tử đại nhân chứ?".
"Đại nhân, anh chính là thần bảo vệ của Long tộc chúng ta, chúng tôi không tin anh thì có thể tin ai?".
"Chúng tôi sẵn lòng dâng tính mạng cho anh, cho Long tộc!".
"Đúng vậy, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!".
Người của Long tộc cắn răng, nhao nhao kêu lên.
Long Tử nghe thấy thế, liền hài lòng gật đầu.
"Tôi biết các vị vẫn luôn trung thành với Long tộc mà".
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói run rẩy và thê lương vang lên.
"Long Tử đại nhân, tôi... tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi khó chịu quá, tôi cảm thấy rất đau đớn, hình như tôi sắp chết rồi..."
Tất cả mọi người đổ dồn mắt về phía phát ra âm thanh.
Đó là một ông lão già nua.
Ông lão râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, toàn thân khô quắt teo tóp, dường như máu trong người đã bị hút cạn.
"Đại nhân, hình như ông ấy sắp không xong rồi".
Người ở bên cạnh trợn tròn mắt, sợ hãi kêu lên.
"Hình như máu của ông ấy... sắp bị rút cạn rồi!".
Lại một người nữa run giọng nói.
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng ngón tay ấn trên pháp trận của ông lão đang trở nên khô quắt với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Dường như máu thịt của ông lão sắp bị ngón tay này rút cạn...
"Tôi... tôi cũng cảm thấy máu của mình sắp bị rút cạn, tôi... tôi khó chịu quá... Đại nhân, tôi... tôi muốn dừng lại!".
"Tôi cũng vậy... Đại nhân... hình như linh hồn cũng sắp bị rút ra rồi!".
"Cứu tôi với..."
"Ai cứu tôi với..."
Ngày càng nhiều người cảm thấy khó chịu, kêu lên đầy khổ sở.
Nhưng... Long Tử vẫn đứng bất động.
"Chẳng phải các vị muốn vì Long tộc nhảy vào nước sôi lửa bỏng, hi sinh tính mạng cũng không sợ sao? Tại sao bây giờ ai cũng tỏ vẻ sợ hãi đòi dừng?".
Long Tử bình thản nói: "Bây giờ là lúc sinh tử tồn vong của Long tộc chúng ta, sao các vị có thể lâm trận chùn chân chứ? Tất cả ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn phối hợp với tôi đi. Chỉ cần các vị phối hợp, tôi nhất định có thể đánh bại kẻ địch, giải quyết nguy cơ của Long tộc lần này".
Mọi người nghe thấy thế đều ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn Long Tử.
Tuy hắn không nói thẳng, nhưng bọn họ đã nhận ra.
Long Tử muốn hiến tế bọn họ!
"Long Tử!".
Đúng lúc này, Long Kỳ không nhịn được nữa, hét lên với Long Tử: "Vừa nãy lúc dọn dẹp thi thể ở đây, tôi phát hiện ra thi thể của Long Vong! Anh... có phải anh dùng tộc nhân để luyện công không?".
"Ồ?".
Long Tử bình thản nhìn hắn: "Các anh phát hiện ra rồi à?".
"Quả nhiên!".
Long Tiếu lạnh lùng nói: "Anh định hiến tế tất cả mọi người trong tộc để đối phó với kẻ địch sao? Anh không hề quan tâm đến sống chết của chúng tôi!".
"Sao tôi có thể không quan tâm đến sống chết của các anh chứ?".
Long Tử mỉm cười: "Tôi chỉ muốn để các anh sống mãi cùng tôi thôi".