“Vâng, Long Tử đại nhân!”
Một người trong đội cận vệ bước ra, lập tức tấn công Long Tiếu.
Long Tiếu trợn tròn mắt, vội vã đứng dậy định phản kháng.
Nhưng trước đó lúc phá pháp trận hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, cộng thêm việc bị pháp trận hút mất không ít Long lực và máu thịt nên giờ Long Tiếu cực kỳ yếu, căn bản là không còn sức chống lại thành viên mạnh mẽ của đội cận vệ.
Phải biết rằng thành viên của đội cận vệ này đều được Long Tử đích thân đào tạo, sức mạnh phi phàm, người thường căn bản đấu không lại họ.
Cho dù Long Tiếu có không bị thương thì cũng sẽ gặp không ít khó khăn khi đối phó với người này.
Long Tiếu khó nhọc đứng dậy, vào thế chuẩn bị chiến đấu nhưng trong mắt đầy sự tuyệt vọng.
Hắn biết mình không qua nổi ải này.
Đúng vào lúc này.
Xẹt!
Thanh kiếm sắc bén chém về phía thành viên đội cận vệ.
Mặc dù đường kiếm này rất hiểm hóc nhưng cận vệ kia lập tức cảm nhận được nguy hiểm, trở tay đánh lại.
Keng!
Thanh kiếm bị đánh gãy.
Người cầm kiếm cũng bị đánh bay.
Long Tiếu sững lại, nhìn sang bên đó, gương mặt đầy vẻ quỷ dị.
Đó là Long Kỳ!
Thành viên đội cận vệ liếc nhìn, không tiếp tục tấn công.
Bởi Long Tử yêu cầu anh ta giết Long Tiếu trước, cho nên anh ta lại cầm thanh đao lên đi về phía Long Tiếu.
“Long Kỳ, đi mau!”
Long Tiếu hét lên.
“Tôi không đi, nếu đi thì phải cùng đi!”
Long Kỳ nghiến răng, khó nhọc đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.
“Long Kỳ, dừng tay! Đi mau! Đi ngay!”
Long Tiếu lại gào thét.
Nhưng Long Kỳ kiên quyết không nghe, cận vệ này chiêu tiếp theo chắc chắn sẽ giết chết Long Kỳ.
Long Kỳ không đủ sức đỡ được chiêu thứ hai này.
Nhưng dù Long Tiếu có khuyên thế nào, Long Kỳ cũng không quan tâm.
Anh ta chỉ muốn cứu lấy Long Tiếu.
Long Tiếu hiểu rõ tính cách Long Kỳ, cũng thừa biết mình có nói gì cũng vô dụng.
Hắn cắn răng, gầm lên một tiếng tức giận, sau đó lao thẳng về phía thành viên đội cận vệ.
“Anh…”
Long Kỳ sững sờ.
“Người anh em, có chết cũng để tôi chết trước, tôi xin đi trước một bước! Tôi sẽ đợi anh!”
Long Tiếu gầm lên, giải phóng hết toàn bộ chút sức mạnh ít ỏi còn lại trong cơ thể.
Cho dù không thể đánh bại cận vệ này nhưng nhất định cũng phải đả thương được hắn!
Long Tiếu giờ đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, gương mặt lộ vẻ dữ tộn, dùng hết sức bình sinh ra một chiêu cuối cùng.
Long Kỳ quỳ trên mặt đất, đau khổ rơi nước mắt nhưng bất lực không thể làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang xảy ra trước mặt.
Thế nhưng đúng lúc này.
Gràooo!
Một tiếng rồng gầm chấn động trời đất đột nhiên vang lên từ bên ngoài điện.
Sau đó.
Rầm!
Cửa đại điện bị đánh bay, một chiếc đầu rồng khổng lồ thò vào trong điện.
Cả đại điện bên trong chấn động.
Những người đứng chắn trước cửa đại điện đều bị đầu rồng đánh bay.
Có người lập tức đầu một nơi thân một nẻo, hoá thành một làn sương máu rồi mất mạng. Có người bị đánh bay rồi rơi xuống đất, tan xương nát thịt.
Ai nấy đều vô cùng kinh hãi, vội vã nhìn về phía cánh cửa giờ đã vỡ nát.
Thần long khổng lồ từ từ di chuyển vào bên trong.
Nhìn thần long uy nghiêm, người của long mạch dưới lòng đất đều sững sờ và khiếp sợ.
Sắc mặt Long Tử cũng đông cứng lại đến cực điểm.
Hắn không ngờ người này thật sự đuổi tới đây, lại còn nhanh như vậy...
"Thôi kệ đi, mặc dù vẫn chưa hấp thụ được hoàn toàn, nhưng đối phó với thứ này chắc cũng khá ổn rồi!"
Long Tử lạnh lùng lẩm bẩm, sau đó quay sang người bên cạnh: "Giữ chân thứ này cho tôi, tôi sẽ lập tức ra tay quét sạch kẻ địch xâm lược này!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Các cận vệ lần lượt gật đầu, sau đó quay mũi giáo và hét lên, tấn công thần long.
Lúc này, cơ thể Lâm Chính vẫn đang bám chặt trên lưng rồng...