Dứt lời, tất cả thành viên Long tộc đều ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính với đôi mắt mở to.
"Anh đang muốn ép Long tộc bọn tôi vào chỗ chết sao?"
Long Tiếu lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi gầm lên: "Long tộc bọn tôi được truyền lại cho tới hôm nay chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai? Anh muốn bọn tôi cúi đầu trước anh ư? Còn muốn phong ấn long lực của bọn này? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
"Cho nên, anh quyết định đánh hả?"
Lâm Chính vô cảm nói.
Hai mắt Long Tiếu đột nhiên đỏ lên, hắn giơ tay lên.
"Thà chết còn hơn chịu nhục!"
Sáu chữ thốt ra từ miệng hắn.
Trong chốc lát, những thanh niên nhiệt huyết máu lửa của Long tộc xung quanh thúc giục long lực chuẩn bị công kích.
"Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Lâm đại nhân?"
Long Kỳ lo lắng.
Nhìn tư thế của Lâm Chính, e rằng anh thật sự có ý định tiêu diệt Long tộc.
Nếu không không nhờ Long Tử ra tay, với tài nghệ gà mờ của Long Tiếu căn bản không thể ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng tình thế hiện tại đã tiến triển đến tình trạng không chết không dừng.
Lâm Chính sẽ không bao giờ tiếp tục dung túng cho Long tộc.
Anh có thể chống lại Long tộc, nhưng những người khác thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu Long tộc sinh ra nhân vật cùng cấp bậc với Long Tử?
Điều gì sẽ xảy ra nếu thành tựu trong tương lai của Long Tiếu vượt qua cả Long Tử?
Phải biết rằng, Long Tiếu đã có được toàn bộ truyền thừa của Long Tử?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát ý.
Nhưng vào lúc hai bên chuẩn bị ra tay, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ đám đông.
“Tất cả mau dừng tay!”
Nghe những lời này, mọi người đồng loạt tập trung sự chú ý về nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một ông lão mặc quần áo rách rưới và cầm một cây gậy gỗ tồi tàn bước ra từ đám đông.
"Là ông Hà sao?"
"Ông Hà? Ông làm gì đấy?"
Mọi người kinh ngạc.
Nhiều người nhận ra ông lão.
Bởi vì ông ấy là ông lão phụ trách dọn dẹp Long Điện.
Người ta nói rằng ông lão đã từng làm việc bên trong Long Điện, nhưng sau đó vì một số lý do mà tu vi của ông ấy đã biến mất nên đành phụ trách dọn dẹp bên ngoài Long Điện.
Đây đã là công việc của ông ta gần một trăm năm nay.
Một lão già không có bao nhiêu tu vi, hơn nữa đã bước một chân vào quan tài này, phần lớn người trong Long tộc đều không thèm để ý.
Sự xuất hiện của ông lão khiến nhiều người có vẻ khá bất ngờ.
"Ông Hà?"
Long Tiếu cũng cau mày, muốn nói gì đó nhưng lại bị ông Hà giơ tay ngăn lại.
"Long Tiếu, tôi biết cậu làm tất cả những chuyện này để bảo tồn Long tộc, nhưng sự việc đã đến mức này, chỉ có thể nói là khí vận của Long tộc đã tận. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là bảo toàn huyết thống để gia tộc có thể tiếp tục phát triển. Còn sức mạnh thần long, chúng ta nên giao việc đó cho người thừa kế chân chính của thần long”.
"Người thừa kế chân chính của thần long? Ông Hà? Ý... Ý ông là hắn ư?"
Long Tiếu trợn to mắt hỏi.
"Đúng vậy”.
Ông Hà gật đầu.
"Hắn không phải là người của Long tộc chúng ta, sao có thể là người thừa kế thần long? Chưa kể… con rồng kia chỉ là máy móc mà thôi...”
Long Tiếu vội la lên.
"Nhưng trái tim đập trong lồng ngực cậu ấy là long tâm!"
Ông Hà khàn giọng nói.
Hơi thở của Long Tiếu run run, hắn đột nhiên nhìn Lâm Chính, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Những người xung quanh đều thấy điều này thật khó tin.
"Long tâm?"
"Long Tiếu, nếu cậu kiên trì chiến đấu đến chết, những người ở đây hoàn toàn không thể là đối thủ của cậu ấy, một khi khai chiến chỉ có con đường chết, để Long tộc có thể tránh được tai họa diệt tộc thì nhất định phải từ bỏ long lực!"
Ông Hà khàn giọng nói: "Cậu nên lập tức ra lệnh cho cả gia tộc tự phế bỏ long lực đi!"
Long Tiếu giống như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn ông Hà.
"Ông Hà? Ông điên rồi sao?"
Tất cả người của Long tộc cũng trợn mắt nhìn, không thể chấp nhận được…