“Cậu không hiểu!”
Ông lão lắc đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Sự tồn tại của tôi là để đảm bảo sự duy trì của Long tộc. Long tộc thịnh vượng hay suy tàn đều không liên quan gì tới tôi. Nếu truyền nhân của thần long chân chính xuất hiện, tôi nhất định sẽ phá vỡ nguyên tắc, lựa chọn đi theo truyền nhân của Thần Long. Đầu hàng mà cậu nói, không đúng với ý của tôi”.
“Đủ rồi!”
Long Tiếu thét lớn: “Ông rõ ràng là kẻ phản bội của Long tộc! Tôi nói cho ông biết, Long tộc gần một nghìn năm nay chưa từng đầu hàng ai. Trước đây là vậy, sau này cũng như vậy!”
Ông lão nghe vậy, nghiêng người nhìn hắn.
“Vậy… cậu định làm gì?”
“Tôi sẽ chiến đấu tới cùng. Vì Long tộc, vì vinh quang của tổ tiên!”
Long Tiếu gằn giọng, sau đó hắn huy động long lực thuần túy trong cơ thể, bày ra tư thế chiến đấu, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chuẩn bị liều chiết một phen.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn hắn.
Thật ra anh rất khâm phục Long Tiếu.
Có thể cách làm của Long Tiếu rất cực đoan và rất tàn nhẫn, hoàn toàn không được người được người đời dễ dàng tha thứ.
Nhưng xuất phát điểm của hắn, tất cả đều là vì người trong tộc.
Đứng ở góc độ của Long tộc thì Long Tiếu không hề sai.
Thậm chí Lâm Chính tin rằng, nếu bản thân là Long Tiếu, có lẽ anh cũng sẽ làm ra hành động giống như hắn.
Nhưng Lâm Chính không phải là Long Tiếu.
Lâm Chính có những việc cần xem xét của riêng mình.
Long lực của Long tộc gần như mang tính độc nhất.
Cho dù lần này làm tê liệt Long tộc, nhưng chỉ sợ cũng không được bao lâu, Long tộc vẫn sẽ nổi dậy như cũ.
Việc này đối với Lâm Chính mà nói là một sự đe dọa.
Vì vậy hôm nay, Lâm Chính nhất định phải giải quyết triệt để mối đe dọa này.
Thấy Long Tiếu chuẩn bị liều mạng chiến đấu, các thanh niên Long tộc cũng bị cảm hóa, đồng loạt gào thét, lao thẳng về phía trước.
“Long Tử đại nhân, chúng tôi sẽ kề vai sát cánh với anh!”
“Có thể chiến đấu vì Long tộc chính là vinh dự của chúng tôi!”
“Cùng lắm là chết, có gì phải sợ hãi chứ?”
“Tới đi, tên ngoại tộc kia, đánh với với một trận! Muốn Long tộc quỳ gối xuống, thì mày phải đánh bại được nam nữ già trẻ của Long tộc bọn tao trước đã!”
Những tiếng gào thét giận dữ không ngừng bên tai.
Nháy mắt, đã có một nửa người Long tộc bắt đầu chĩa mũi giáo về phía Lâm Chính.
Bọn họ hung hãn không sợ chết, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Lâm Chính im lặng.
Ông lão cũng không lên tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Chính đã phản ứng lại.
“Nếu mọi người đã muốn chiến đấu, vậy được, tôi cho các người toại nguyện!”
Nói xong, Lâm Chính giơ tay lên, đặt lên ngực mình.
Ngay lập tức, một vòng ánh sáng vàng rực rỡ hiện ra từ ngực anh.
Sau đó một long ấn màu vàng nhạt xuất hiện.
Mọi người ngước mắt lên nhìn.
Ầm!
Nguồn long lực tinh khiết tối thượng được giải phóng ra ngoài.
Nguồn sức mạnh long lực này còn thuần khiết, mạnh mẽ, oai phong, ngông cuồng hơn nhiều so với Long Tiếu!
Bởi vì nguồn long lực này đến từ sức mạnh long tâm.
Là nguồn sức mạnh từ trong chính máu thịt của rồng!
Trước nguồn sức mạnh này, sức mạnh của người Long tộc rõ ràng yếu đuối và mỏng manh hơn nhiều…
“Khoan đã!”
Vào lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, ông lão lại đột nhiên hét lớn
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại.
Chỉ thấy ông lão im lặng một lát rồi mới khàn giọng nói.
“Tất cả mọi người hãy đi theo tôi đến một nơi!”
Nói xong, ông lão còn cúi đầu kính cẩn với Lâm Chính: “Cũng mời truyền nhân của Thần Long đại nhân tôn quý đi cùng tôi”.
“Đi đâu?”
Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
Mối đe dọa nhất ở đây, thực ra chính là ông lão này. Nếu ông ta cũng tham chiến thì Lâm Chính chỉ đành tạm thời rút lui.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chính, ông lão chỉ lắc đầu.
“Nơi chúng ta sẽ đi đến, không có tên, nhưng… nó ở ngay dưới chân chúng ta!”