Những tầng kết giới dâng lên, người của Long tộc đang bận rộn cũng dần dần dừng lại.
Bọn họ tụ tập bên cạnh Long Tiếu, đứng từ xa nhìn về phía Long Điện, thở hổn hển.
Vì vội vàng bố trí, nên nhiều người còn sử dụng cả long lực.
Bố trí kết giới xong, không ít người kiệt sức, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhưng đám Long Tiếu vẫn có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì toàn bộ tường của Long Điện đã lan tràn vết nứt như mạng nhện.
Dường như bên trong có thứ gì đó đang ăn mòn vách tường.
Ngay cả cánh cửa dày nặng cũng bắt đầu rung lắc.
Dự cảm bất an dâng tràn trong lòng Long Tiếu.
“Long Tiếu, có vẻ Long Điện sắp sụp đổ, kết giới của chúng ta có chặn được thứ bên trong không?”.
Long Kỳ trừng to mắt sợ hãi, tiến đến gần hỏi.
“Tôi… Tôi không rõ”.
Long Tiếu im lặng một lúc rồi nói: “E là chỉ có ông Hà biết được chuyện xảy ra ở trong đó”.
“Ông Hà?”.
Bọn họ ngẩn người, giờ mới nhận ra hiện nay người đức cao vọng trọng nhất của Long tộc chỉ có ông Hà.
Có lẽ ông ta là người biết rõ bí mật và lịch sử trong tộc nhất.
Tất cả mọi người quay lại nhìn về phía xương đầu rồng.
“Sao bọn họ vẫn chưa ra?”.
“Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?”.
“Hay là chúng ta vào trong xem xem?”.
Lần này ngay cả người của Long tộc cũng không đợi được nữa.
“Hay là chúng ta vào trong xem xem?”.
Một người của Long tộc đề nghị.
“Không được!”.
Long Tiếu lập tức quát: “Nơi đây là cấm địa Long tộc, sao các người dám tự tiện vào trong? Cứ đợi ở đây cho tôi”.
“Nhưng…”.
Người đó ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn từ bỏ.
“Chúng tôi có thể đi được chưa?”.
Lúc này, những người long mạch dưới lòng đất bị Long tộc bắt tới đây đi qua hỏi Long Tiếu.
Bọn họ cũng mệt mỏi thở hổn hển.
Cường độ của kết giới này rất cao, nếu không phải người long mạch dưới lòng đất giúp đỡ, chỉ dựa vào bọn họ thì không thể bố trí xong nhanh như vậy.
“Đồ khốn, các người có tư cách gì nói những lời đó, đứng ở bên đợi đi!”.
“Sao? Các người định nuốt lời?”.
Cầm Kiếm Nữ ở bên nghe xong lập tức đi tới hỏi.
“Đây là chuyện của Long tộc chúng tôi, sao các người dám xen vào?”.
“Đừng nghĩ chúng tôi không dám giết cô!”.
“Đừng ngông cuồng quá, cô gái!”.
Người của Long tộc đều phản pháo.
Bọn họ đã bao giờ uất ức như vậy đâu?
Nhưng mấy người bên Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn không sợ.
“Các người dám ra tay? Đợi lát nữa đại nhân chúng tôi ra ngoài sẽ diệt tộc các người!”.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng nói.
“Cô dám uy hiếp Long tộc chúng tôi?”.
Một người nổi giận, sử dụng long lực chuẩn bị ra tay.
“Đây không phải uy hiếp mà là cảnh cáo, nếu các người không tin thì có thể thử xem!”.
Ngự Bích Hồng cũng rút kiếm ra, giận dữ nhìn người kia.
“Khốn nạn!”.
“Tôi sẽ tiêu diệt các người!”.
“Giết! Giết! Giết!”.
“Một đám sâu bọ mà dám ngang ngược?”.
Tiếng la hét giận dữ không ngừng vang lên.
Người Long tộc có vẻ khó mà kìm nén cơn giận được nữa.
Đám người Cầm Kiếm Nữ lập tức bày ra tư thế chiến đấu.
Những người bị Long tộc bắt cũng đứng về phía Cầm Kiếm Nữ.
Hai bên giương cung bạt kiếm, sắp sửa chiến đấu.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Muốn ra tay à? Vì sao không hỏi xem tôi có đồng ý không?”.
Nghe câu nói đó, tất cả mọi người giật mình nhìn về phía phát ra giọng nói.
Giọng nói truyền ra từ sâu trong xương đầu rồng.
“Bọn họ ra rồi sao?”.
Không biết là ai la lên.
Những người khác đều nhìn chằm chằm phía đó.
Nghe sâu trong đầu rồng vang lên chuỗi tiếng bước chân…