Đám người Long Tiếu đều khuất phục khiến đám người Cầm Kiếm Nữ hơi thất thần, nhưng chẳng mấy chốc đã phản ứng lại.
Cũng phải, giờ đây Lâm Chính đã là người kế thừa thần long, Long Tử chân chính của Long tộc, đương nhiên bọn họ phải khuất phục.
Nhưng điều làm Cầm Kiếm Nữ cảm thấy khó hiểu là thái độ của ông Hà.
Không biết vì sao từ khi ông Hà đi ra đến nay, Cầm Kiếm Nữ luôn cảm thấy ông ta rất kỳ quái.
Trước kia ông Hà bí ẩn khó dò, bình tĩnh trước mọi chuyện, dáng vẻ như thế ngoại cao nhân.
Dáng vẻ của ông ta bây giờ rõ ràng là sợ quá mức.
Rốt cuộc là sao? Trong đó đã xảy ra chuyện gì?
Cầm Kiếm Nữ nhìn sang Lâm Chính.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn quanh đám người Long Tiếu, thản nhiên lên tiếng: “Đứng dậy cả đi”.
“Cảm ơn chân long…”.
Bọn họ run rẩy đứng dậy.
Lúc này Lâm Chính nhìn về phía Long Điện ở xa xa.
Anh đã cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tràn ra từ trong Long Điện.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, phía Long Điện cũng vang lên tiếng nổ đáng sợ.
Bọn họ đều ngước mắt lên nhìn.
Tường quanh Long Điện đã sụp, sương máu tràn ra từ bên trong.
“Không hay, Long Điện không chịu nổi nữa rồi!”.
“Sao lại nhanh như vậy?”.
“Với tốc độ này sợ là kết giới chúng ta bố trí cũng không chống đỡ được bao lâu”.
“Phải làm thế nào đây?”.
Người của Long tộc hoảng hốt.
“Chúng ta phải chạy mau!”.
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
“Chạy? E rằng… chạy cũng vô dụng!”.
Ông Hà nhìn về phía sương máu tràn ra từ trong Long Điện, ánh mắt lo lắng, cất giọng khản đặc.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi: “Bên đó là thứ gì?”.
“Chúng tôi cũng không biết”.
“Lúc nãy nó đột nhiên tràn ra đây…”.
“Sương máu có vẻ có tính ăn mòn rất mạnh, có hai người Long tộc đã phải bỏ mạng trong sương máu…”.
Cầm Kiếm Nữ nói.
Lâm Chính gật đầu, không nói gì mà chỉ nhìn ông Hà.
“Đó là huyết ma khí sinh ra do con đường nới lỏng”.
Ông Hà lên tiếng.
“Huyết ma khí?”.
“Phải…”.
Ông Hà lên tiếng: “Chân long đại nhân còn nhớ Long Tử đời trước không? Cậu ta tế người sống để tăng cường thực lực, thật ra đại trận mà cậu ta dùng không phải đại trận bổ trợ tu luyện, mà là đại trận phong ấn. Tác dụng của nó là phong ấn lối ra vào trong Long Điện chúng tôi”.
“Lối ra vào bên trong Long Điện? Lối ra vào gì? Thông đi đâu? Chẳng lẽ… bên dưới long mạch dưới lòng đất còn bí mật gì?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Không không, đại nhân hiểu lầm rồi, lối đi đó không thông xuống lòng đất, ngược lại nó thông lên trên mặt đất”.
Ông Hà giải thích.
“Trên mặt đất?”.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Vực Diệt Vong?”.
“Không phải”.
Ông Hà lắc đầu: “Là thế giới thế tục!”.
“Thế tục?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
Thế giới thế tục sao lại có sương máu đáng sợ như vậy?
“Long Tử đời trước sử dụng trận pháp quá mức, thậm chí vì tu luyện mà cải thiện nó, dẫn đến phong ấn lỏng ra. Tôi đoán ít nhất còn hai mươi năm nữa phong ấn mới phá vỡ, nào ngờ cậu đến đây biến nơi này thành chiến trường, khiến cho phong ấn bị hư hại. Xem ra phong ấn này sắp vị phá vỡ sớm hơn dự kiến…”.
“Phong ấn bị phá hoại sẽ thế nào?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Tôi không rõ”.
Ông Hà lắc đầu: “Tôi thậm chí còn không biết tổ tiên tạo ra phong ấn này có mục đích gì, có thể là để ngăn cách kẻ địch, cũng có thể… chỉ mong được thanh tịnh nhất thời…”.