“Ồ? Anh biết tôi?”.
Lâm Chính chậm rãi quay lại nhìn người đó.
Người đó quan sát kỹ Lâm Chính, ánh mắt lại có chút mơ màng.
“Người này chính là thần y Lâm sao?”.
“A Hải, có chắc là cậu không nhìn lầm không?”.
“Anh ta thật sự là thần y Lâm? Sao tôi thấy không giống với thần y Lâm”.
“Không sai, tôi đã xem ảnh của thần y Lâm, hình như không giống người này cho lắm”.
Mấy người mặc áo choàng khẽ giọng giao lưu.
Dù bọn họ nói rất nhỏ, nhưng Lâm Chính vẫn nghe được rõ ràng.
“Nhìn người phải nhìn xương, thần y Lâm tinh thông y thuật, vẻ ngoài biến hóa có gì lạ?”.
Người được gọi là A Hải nói, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Thần y Lâm, không ngờ chúng ta lại có thể gặp mặt ở đây”.
“Anh là ai?’.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Có lẽ tôi không tiện tiết lộ thân phận”.
“Các người là người của đại hội đúng không?”.
Lâm Chính đột nhiên nói.
Nghe vậy, bọn họ đều nhíu mày, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khác nhau.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ đôi khi anh nên giả vờ hồ đồ thì tốt hơn, tốt cho cả chúng tôi và anh”.
A Hải đáp.
“Giả vờ hồ đồ? Thế sao được, các người truy sát người của tôi, sao tôi có thể giả vờ hồ đồ?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó nhìn sang Thương Lan Phúc: “Bây giờ tình hình bên phía Long tộc thế nào?”.
“Một nửa số người đã bị giết, tôi nói bọn họ chia nhau ra chạy. Dù sao người của phía kia không nhiều, khó mà đuổi theo từng người, sẽ có người chạy thoát được”.
Thương Lan Phúc hạ giọng đáp.
“Nửa số người bị giết?".
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía đám người kia.
Long tộc nắm giữ long lực, thực lực khiến người khác kinh ngạc, làm sao mà những người này đồ sát được người của Long tộc?
“Người của anh?”.
A Hải nghi ngờ nhìn nhóm Thương Lan Phúc, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo và sát ý: “Thần y Lâm, đang yên lành sao anh lại chạy đến đây, còn cấu kết với những người này… Vậy là không được…”.
Nói xong, đám người mặc áo choàng bao vây lấy Lâm Chính.
Sát khí dần dần lan tràn.
“Ồ? Xem ra các người định ra tay với tôi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi rất kính phục người như anh. Dương Hoa của anh hành y tế thế, phổ độ chúng sinh, rất tốt. Chỉ tiếc anh nhìn thấy thứ không nên thấy, tiếp xúc với người không nên tiếp xúc, cho nên… chúng tôi chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan”.
Nói xong, người đó cầm kiếm bước từng bước về phía Lâm Chính.
“Hả? Phải ra tay giết thần y Lâm sao?”.
“Chuyện đã đến nước này không còn cách nào khác, không giết thì làm sao ăn nói với cấp trên?”.
“Ầy, thôi được!”.
“Vậy thì ra tay đi”.
Bọn họ nói vài ba câu đã quyết định số mệnh của Lâm Chính.
“Khốn nạn, dám ra tay với sư phụ tôi? Đánh thắng được tôi rồi hẵng nói!”.
Thương Lan Phúc hét lên, muốn xông tới, nhưng Lâm Chính chặn anh ta lại.
Ngay cả người của Long tộc cũng không đối phó được bọn họ, chỉ dựa vào Thương Lan Phúc chắc chắn là xông tới chịu chết.
“Để tôi”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ…”.
“Để tôi đấu với đám người này xem rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì mà có thể tàn sát được Long tộc!”.
Nói xong, Lâm Chính giơ tay lên.
Vèo vèo vèo…
Vạn Kiếm Đồ được sử dụng, lơ lửng giữa không trung.
Long lực bá đạo cũng lan tràn.
“Xem ra thần y Lâm đã có được khí vận của Long tộc, có được long lực”.
A Hải cực kỳ kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Đáng tiếc long lực chẳng là gì trong mắt bọn tôi!”.