Mấy người A Hải không nói lời nào, ai cũng dựa lưng vào nhau, không biết đang nghĩ gì.
“Nếu các người nói cho tôi biết mọi thứ mình biết, tôi hứa sẽ không giết các người”.
Lâm Chính lại lên tiếng.
“Xem ra chúng tôi không phải đối thủ của thần y Lâm”.
A Hải hít sâu một hơi, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt hắn tràn ngập sự bất lực và quyết tuyệt.
“Thần y Lâm, rõ ràng anh dùng long lực, vì sao binh khí của chúng tôi không có tác dụng với long lực?”.
“Vũ khí của các người có gì đặc biệt?”.
Lâm Chính hỏi.
“Những thanh kiếm nguyền rủa này được dùng để chống lại long lực, đều là vũ khí đặc biệt do đại hội chế tạo ra”.
A Hải nói.
“Vũ khí đặc biệt?”.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó giống như ý thức được điều gì, vội vàng lên tiếng hỏi: “Thế nên đại hội không chỉ có một loại vũ khí đặc biệt?”.
“Đối với đối thủ khác nhau đương nhiên phải dùng vũ khí khác nhau! Chuyện này có gì lạ sao?”.
“Hóa ra là vậy…”.
“Thần y Lâm, anh vẫn chưa nói cho chúng tôi biết, vì sao vũ khí của chúng tôi không thể khắc chế long lực của anh?”.
A Hải nói.
“Long lực của tôi không phải long lực bình thường”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Sức mạnh của tôi là… sức mạnh Tổ Long”.
“Tổ Long?”.
A Hải ngạc nhiên.
Những người khác cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
“Thần y Lâm, nói vậy là… anh đã có được truyền thừa của Tổ Long? Anh đã trở thành… người kế thừa thần long?”.
A Hải la lên.
“Xem ra Long tộc thật sự có liên quan đến đại hội”.
Lâm Chính nói: “Ngay cả các anh cũng không biết đại hội là tổ chức như thế nào sao?”.
Nhưng A Hải không nói gì.
Sau cơn kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn những người khác.
Những người khác gật đầu, dường như đã đưa ra quyết định nào đó.
Lâm Chính nhíu mày, mơ hồ phát hiện được gì đó, nhanh chân bước về phía đám A Hải. Đồng thời, sức mạnh Tổ Long dồi dào giáng từ trên trời xuống, che phủ bọn họ, định trấn áp bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm…
Nhưng một giây sau, đồng đội đứng sau lưng A Hải đột nhiên nổ tung cơ thể.
Từng luồng sức mạnh đáng sợ lan tỏa.
Cơ thể những người đó bị nổ thành sương máu, lan tràn ra ngoài.
Cơ thể của A Hải cũng bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
Lúc này, hắn đã bong da tróc thịt, không chỗ nào lành lặn…
“Cái gì?”.
Người xung quanh đều sững sờ.
“Bọn… bọn họ tự nổ?”.
“Bọn họ làm vậy để làm gì?”.
“Vì sao bọn họ lại làm vậy?”.
Tất cả mọi người đều không hiểu nổi.
Lâm Chính cũng vậy.
Anh nhìn chằm chằm A Hải đang hấp hối, bước nhanh tới.
Khi anh đến gần, A Hải dùng hết sức hét lên.
“Thần y Lâm, đừng qua đây”.
Trong lúc nói, khí tức toàn thân hắn đã dâng tràn mỗi một tấc trong huyết quản.
Muốn dẫn nổ chỉ cần một giây.
“Các người cần gì phải khổ như vậy?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Thần y Lâm, anh không hiểu”.
A Hải cười chua chát: “Đây là số mệnh của chúng tôi. Chuyện mà chúng tôi làm vốn đi trái đạo lý, vốn trái với đạo đức, đen tối, vô kiêm sỉ. Nếu thành công, giết người diệt khẩu thì còn có thể giữ được danh dự, nếu không thành công thì chỉ có đường chết”.
Lâm Chính khó tin nói: “Cho nên, các người tự sát là để bảo vệ danh dự của đại hội?”.
“Danh dự của đại hội cao hơn tất cả, lợi ích của đại hội không thể lay động… Chúng tôi… chỉ sống vì đại hội…”.
A Hải nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính đứng sững.
“Thần y Lâm, tạm biệt…”.
A Hải mỉm cười nói.
Ầm!
Một đóa hoa đỏ máu rực rỡ nở rộ…