Trong căn phòng rộng lớn phía trong cùng có một chiếc bàn dài mười hai mét.
Xung quanh bàn đã kín người.
Những người này ai cũng khoác áo choàng màu đen, ai cũng cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt mũi.
Ở phía cuối bàn là một ông lão tóc bạc.
Ông lão đang uống trà, nhàn nhã tự nhiên, nhìn thấy Lâm Chính đi vào thì không khỏi mỉm cười.
“Thần y Lâm? Nghe danh đã lâu, mau mau, mời cậu ngồi!”.
Ông lão cười ha hả nói.
“Ông là?”.
Lâm Chính không ngồi mà nhìn ông lão tràn đầy nghi ngờ.
“Ha ha ha, tôi tên là Trương Thu Mệnh, là người quản lý của đại hội ở Tô Thành, cũng là Hầu Vương của đại hội”.
“Hầu Vương?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Anh chưa bao giờ nghe thấy hai chữ này.
Đây là chức danh ở đại hội sao?
Nếu là chức danh thì phải ở cấp bậc nào?
“Thần y Lâm không cần để ý mấy chuyện nhỏ này, mời cậu ngồi! Cậu cứ coi tôi là người bạn già của cậu, chúng ta ngồi đây nói chuyện một lúc là được, tôi sẽ không làm khó gì cậu”.
Ông lão cười nói.
Lâm Chính gật đầu, ngồi xuống.
“Ông muốn nói chuyện gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi muốn hỏi cậu, cậu đã đến long mạch dưới lòng đất vào khoảng thời gian nào?”.
Ông lão rót một tách trà, sau đó đẩy sang bên cạnh.
Một bóng người mặc áo choàng ở bên cạnh lập tức tiến tới cẩn thận bưng tách trà lên, đi đến phía bên kia, đặt trà xuống trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn tách trà.
“Trà đạo của tôi cực kỳ kém, mong thần y Lâm đừng chê”.
Ông lão tươi cười nói.
Lâm Chính nghe xong, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, lặng lẽ gật gù.
“Nước trà ngọt ngào, hương thơm của lá trà hoàn toàn hòa tan vào nước trà, vô cùng đặc sắc, phi phàm phi phàm!”.
“Thần y Lâm quá khen”.
Ông lão khẽ gật đầu, ra vẻ khiêm tốn.
“Nhưng trà đạo thật sự không ổn”.
Lâm Chính đột nhiên bổ sung một câu.
Nụ cười trên mặt ông lão cứng đờ.
“Thần y Lâm, anh nói gì?”.
Vẻ mặt của cô gái tóc dài thay đổi, giọng nói nâng cao lên đến quãng tám.
“Sao? Cô đứng gần tôi như vậy mà không nghe tôi nói à? Tôi nói trà đạo của ông ta quả thật không ổn”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Anh…”.
Cô gái tóc dài vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị ông lão ngăn lại.
“Haizz, thần y Lâm nói đúng, tôi nghiên cứu trà đạo còn nông cạn, đương nhiên là không ổn, không cần nói nhiều”.
“Nhưng…”.
Cô gái còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của ông lão thì đành thôi.
“Xin hỏi thần y Lâm, trà đạo của tôi có chỗ nào chưa đạt, mong cậu chỉ dẫn thêm”.
“Không có trà ý”.
Lâm Chính lên tiếng.
“Trà ý?”.
“Trà của ông chỉ quan trọng hình thức mà không quan trọng nội dung bên trong. Nếu chỉ coi trọng hình thức thì sao tôi không uống rượu, rượu hơn trà nhiều. Nhưng nếu phẩm trà, hình thức chỉ là tô điểm, cái bên trong nó mới là cái chính, không biết tôi nói vậy ông có hiểu không?”.
Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Ông lão nghe xong, cúi đầu suy tư một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy chắp tay, cúi mình trước Lâm Chính.
“Cảm ơn đã chỉ dạy”.
“Không dám”.
Lâm Chính khẽ cúi đầu.
“Thần y Lâm, hôm nay mời cậu đến đây là vì đại hội chúng tôi xảy ra một chuyện, một tiểu đội tác chiến đặc biệt của đại hội chúng tôi đã mất liên lạc ở long mạch dưới lòng đất. Sau khi chứng thực, bọn họ đều hi sinh ở long mạch dưới lòng đất, còn cậu vừa ra khỏi long mạch dưới lòng đất, cho nên chúng tôi muốn biết cậu có liên quan gì đến chuyện này hay không”.
Ông lão mỉm cười nói: “Nếu có liên quan thì tôi hi vọng thần y Lâm có thể thành thật khai báo, như vậy sẽ tốt cho cả cậu và chúng tôi!”.