“Lâm tổng, hình như anh không hiểu rõ về tập đoàn Tinh Giai cho lắm nhỉ?”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói: “Tập đoàn Tinh Giai chúng tôi là tập đoàn đa quốc gia, ở Giang Thành chỉ là một công ty con, nhưng dù là vậy chúng tôi cũng đã nhanh chóng đứng vững ở Giang Thành, nhanh chóng mở rộng thị trường. Anh cũng biết Giang Thành là địa bàn của Dương Hoa, nhưng anh có biết vì sao chúng tôi có thể phát triển thị trường ở đây nhanh chóng không?”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì tập đoàn Tinh Giai chúng tôi có đủ tài nguyên”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói: “Hơn nữa, tài nguyên của chúng tôi là độc nhất vô nhị. Chỉ cần Chủ tịch Tô đồng ý hợp tác với tôi, tôi bảo đảm Quốc tế Duyệt Nhan sẽ có thể nâng cao một bậc”.
Lâm Chính nghe vậy không nói tiếng nào.
Tô Nhu thì hơi do dự.
Thật ra cô đã khảo sát về tập đoàn Tinh Giai từ trước.
Tập đoàn Tinh Giai lợi hại nhất không phải ở thị trường trong nước, mà là tài nguyên nghiệp vụ ở nước ngoài.
Tập đoàn Tinh Giai có chuỗi sản nghiệp đa quốc gia vô cùng hoàn thiện. Thị trường nước ngoài của bọn họ rất rộng lớn, nếu có thể thúc đẩy Quốc tế Duyệt Nhan thì Quốc tế Duyệt Nhan thật sự có thể trở thành xí nghiệp đa quốc gia đúng như tên gọi.
“Lâm tổng, tôi biết vì sao anh lại dửng dưng như thế. Bởi vì anh nghĩ Quốc tế Duyệt Nhan hợp tác với Dương Hoa, hơn nữa còn là thành viên của Thương Minh, cho nên anh không coi trọng công ty của tôi, đúng không?”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Anh còn biết đến Thương Minh?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Sao lại không biết? Vì tôi chính là thành viên của Thương Minh!”.
Sở Tử Minh nhún vai nói.
“Thảo nào”.
“Lâm tổng, quy mô của Dương Hoa thật sự rất lớn. Nhờ vào sự điều hành của Mã Hải, doanh nghiệp của Dương Hoa đã trải rộng khắp cả nước, nhưng Dương Hoa có một điểm không bằng tập đoàn Tinh Giai, đó là thần y Lâm của Dương Hoa không chịu gia nhập Thương Minh. Điều này đối với Dương Hoa mà nói không phải chuyện nhỏ, bởi vì khi không gia nhập Thương Minh, Thương Minh sẽ không tiếp nhận người đó, sẽ trở thành kẻ địch ở thương trường. Trước lợi nhuận thì chỉ có địch hoặc là bạn, Lâm tổng, chắc anh hiểu đạo lý này chứ?”.
Sở Tử Minh cười nói.
“Anh đang muốn biểu đạt điều gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nếu Chủ tịch Tô từ chối hợp tác không những sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để phát triển, mà còn tạo nên một kẻ địch. Chuyện này nên quyết định như thế nào, chắc hai vị hiểu rõ nhỉ?”.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
“Không không, Lâm tổng, tôi không hề có ý đe dọa anh, tôi chỉ hi vọng anh có thể nhìn xa trông rộng, đừng can thiệp vào quyết định của Chủ tịch Tô. Trong mắt tôi, Chủ tịch Tô là một người xuất sắc, không cần người khác can thiệp đến quyết định của cô ấy, càng đừng nói tới anh. Chẳng lẽ anh vẫn không hiểu trình độ mình thế nào, được mấy cân mấy lạng hay sao?”.
Sở Tử Minh cười nói.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng quát lạnh lùng vang lên.
“Mời anh ra ngoài”.
Sở Tử Minh nghe xong hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô?”.
“Ra ngoài!”.
Tô Nhu lại quát lớn.
“Chủ tịch Tô, cô không định hợp tác sao?”.
Sở Tử Minh hỏi.
“Tôi vốn đang cân nhắc, nhưng anh sỉ nhục chồng tôi trước mặt tôi, tôi còn cân nhắc gì nữa? Chủ tịch Sở, tôi nghĩ Quốc tế Duyệt Nhan và tập đoàn Tinh Giai không có cơ hội hợp tác nữa rồi. Cảm ơn quà tặng của anh, anh hãy cầm theo quà của anh rời khỏi đây ngay đi, nơi này không hoan nghênh anh!”.
Tô Nhu vô cùng nghiêm túc, nhìn Sở Tử Minh với ánh mắt tràn ngập lửa giận, nói.
Sở Tử Minh sửng sốt.