Trong mắt Sở Tử Minh lóe lên vẻ tức giận nhưng lại không nói gì thêm, chỉ đành mỉm cười đưa tay ra với Tô Nhu.
“Nếu vậy thì Chủ tịch Tô, tôi về trước đây, đợi chúng tôi chỉnh sửa xong hợp đồng rồi lại bàn bạc cụ thể”.
Tô Nhu sửng sốt.
Nhưng Lâm Chính lại đưa tay ra, nói: “Biết rồi, Chủ tịch Sở, anh về trước đi”.
Sở Tử Minh vẫn cười nhưng sâu trong mắt vẫn hiện lên vẻ nham hiểm.
Chẳng mấy chốc, thư ký tiễn Sở Tử Minh rời khỏi văn phòng.
“Anh ghen như thế từ lúc nào?”.
Tô Nhu ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười hỏi.
“Đây không phải vấn đề ghen hay không, mà là mặt mũi của người đàn ông”.
Lâm Chính nói: “Con người này ân cần với em trước mặt anh như vậy, có thể nói tâm tư anh ta rõ như ban ngày, nếu anh không làm gì thì còn coi là đàn ông được không?”.
“Ok, anh nói đúng”.
Tô Nhu cười đáp, nhưng tâm trạng lại rất vui.
“Đúng rồi, anh thấy hợp đồng này như thế nào?”.
Tô Nhu nghĩ tới gì đó, nhìn Lâm Chính hỏi.
“Hợp đồng rõ ràng là cho không tiền thế này còn cần phải xem sao? Mục đích bọn họ không phải là hợp tác, bởi vì hợp tác lần này bọn họ không được bao nhiêu lợi nhuận, cho dù kiếm được thì với quy mô của tập đoàn Tinh Giai cũng không coi trọng số tiền ít ỏi đó”.
“Ý anh là bọn họ nhắm vào em?”.
“Gần như vậy”.
“Chuyện này… Vì sao anh không nhắc em sớm hơn?”.
Tô Nhu thở dài: “Nếu mục đích của bọn họ không đơn thuần, em đã từ chối lâu rồi, anh cần gì phải đồng ý?”.
“Người khác cho em tiền thì sao lại không nhận?”.
Lâm Chính mỉm cười: “Hơn nữa anh còn không rõ em là người thế nào hay sao? Cho dù anh ta có muốn theo đuổi em, em cũng không thể nào đồng ý!”.
“Cho nên đây coi như anh bán em rồi?”.
“Sao có thể? Bán ai cũng không thể bán vợ anh!”.
“Anh đấy”.
Tô Nhu liếc anh.
Lâm Chính ở văn phòng đến chiều, sau đó dẫn Tô Nhu đi ăn.
Ăn xong bữa tối, anh vốn định ở lại qua đêm, nhưng thấy Tô Nhu quá mệt mỏi nên sau khi cô ngủ thì anh khoác áo rời nhà.
Xuống khỏi lầu, Lâm Chính đốt điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
“Bây giờ Sở Tử Minh của tập đoàn Tinh Giai đang ở đâu?”.
“Tối nay anh ta có một bữa tiệc ở câu lạc bộ tư nhân Danh Hào, có lẽ bây giờ đang ăn ở đó”.
Mã Hải trả lời.
“Được”.
Lâm Chính cúp máy, sau đó hóa trang thành dáng vẻ thần y Lâm, bắt xe đến câu lạc bộ tư nhân Danh Hào.
Ngoài cửa câu lạc bộ.
“Xin lỗi anh, đây là câu lạc bộ tư nhân, không mở cho người ngoài”.
Thấy Lâm Chính đến gần, hai bảo vệ đứng ở cửa chặn Lâm Chính lại.
Một trong hai người nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Chính thì không khỏi sửng sốt, sau đó mừng rỡ không thôi: “Anh… Anh là thần y Lâm?”.
“Là tôi!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Trời ạ, hóa ra là thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm, anh là thần tượng của tôi, anh có thể ký tên cho tôi không?”.
“Thần y Lâm, tôi là fan trung thành của anh!”.
Hai nhân viên bảo vệ kích động vô cùng, nói.
“Chụp ảnh chung là được”.
Lâm Chính cười đáp, sau đó hỏi: “Chủ tịch Sở của tập đoàn Tinh Giai có trong đó không? Tôi đến tìm anh ta”.
“Thần y Lâm đến để bàn công việc sao? Tôi sẽ dẫn anh vào trong!”.
Nhân viên bảo vệ kích động nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, dường như nghĩ tới gì đó lại nói: “Nếu hôm nay hai anh thất nghiệp thì có thể đến Dương Hoa ứng tuyển, biết chưa?”.