Nghe vậy, trong lòng Lâm Chính không khỏi có chút thắt lại, tai hơi dỏng lên nghe ngóng xem người ở đầu dây bên kia nói gì.
"Tiểu Nhu, chị biết em đã kết hôn, nhưng em vẫn chưa tổ chức tiệc cưới. Trong số bạn bè chúng ta có bao nhiêu người biết em đã kết hôn kia chứ? Không sao cả, giúp chị chút thôi, không có gì nghiêm trọng, chỉ là hình thức thôi mà..."
Người ở đầu bên kia điện thoại thuyết phục.
"Nhưng... ngày mai chị kết hôn. Giờ chị mới gọi cho em, cho dù em có đồng ý làm phù dâu cho chị thì em cũng đâu chuẩn bị kịp?"
"Sao không kịp được chứ? Chỉ cần sáng mai em dậy sớm và đến địa điểm chị gửi, thợ trang điểm của chị sẽ thay quần áo và trang điểm cho em. Đừng lo gì cả, tất cả đều hết sức đơn giản. Em chỉ cần trang điểm và thay đồ, nó không phức tạp như em nghĩ đâu".
"Việc này..."
"Tiểu Nhu, em đang giận chị phải không?"
"Việc này... làm gì có cơ chứ?"
“Chắc chắn là em đang giận chị, đêm trước ngày cưới mới mời em thực sự là lỗi của chị. Nhưng em phải nghe chị giải thích. Vốn chị định gọi điện mời em đầu tiên, nhưng điện thoại di động cũ của chị bị mất. Sau khi đăng ký sim mới, vô tình làm mất không ít số điện thoại. Chị cũng phải hỏi thăm mấy người bạn cũ mới xin được số điện thoại của em, hôm nay tìm được số rồi mới vội vàng gọi cho em đó. Tiểu Nhu, thực sự không phải chị quên em đâu mà”.
Người bên kia điện thoại có chút kích động, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào như sắp khóc...
Tô Nhu nghe được những lời này thì lập tức mềm lòng.
Cô không biết trả lời thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính nhấn nút tắt mic, sau đó hỏi: "Em có muốn đi không?"
"Thành thật mà nói, em cũng không muốn đi lắm. Nhưng cô ấy đã nói tới vậy rồi, nếu em không đi... hình như không hay cho lắm..."
"Tiểu Nhu, quyền quyết định nằm trong tay em, không ai có thể ép buộc em. Nhưng anh phải nói với em một điều, nếu em quyết định đi, anh nhất định sẽ đi cùng em. Dù sao phù dâu thường là những cô gái chưa chồng, nếu em thực sự đồng ý làm phù dâu cho cô ấy, anh sợ ngày mai sẽ có vô số ong bướm đến làm phiền em!"
Lâm Chính lắc đầu.
"Cũng có lý".
Tô Nhu gật đầu, như thể nghĩ ra điều gì đó, cười nói: "Ngày mai anh đi cùng em được không?"
"Miễn em vui là được".
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa.
Tô Nhu nghĩ ngợi một lát, sau đó bật lại mic điện thoại: "Được, em đồng ý sẽ làm phù dâu cho chị!"
"Thật sao? Tiểu Nhu vạn tuế, chị biết chỉ có em tốt với chị nhất! Hu hu hu..."
Cô gái ở đầu bên kia điện thoại còn cố tình thút thít vài tiếng.
"Được rồi, được rồi, mặc dù em đồng ý làm phù dâu cho chị nhưng em vẫn có một điều kiện, đó là ngày mai chồng em sẽ cùng đến đó!"
Tô Nhu mỉm cười.
"Cái gì?"
Người ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, sau đó vội vàng nói: "Tô Nhu, chuyện này... sao có thể làm như vậy được?"
"Có gì mà không được chứ?"
Tô Nhu nhướng mày.
"Em là phù dâu, nếu em dẫn chồng đi cùng mà bị người khác phát hiện thì chẳng phải chị sẽ bị mất mặt sao?"
"Không phải chính chị nói chỉ là hình thức, mang tính tượng trưng thôi sao? Tại sao còn sợ xấu hổ?"
Tô Nhu tò mò hỏi.
"Tóm lại là không được!"
Người ở đầu bên kia điện thoại từ chối.
"Nếu vậy thì... hay là chị tìm người khác đi".
Tô Nhu cũng không chiều theo ý đối phương, mỉm cười trả lời rồi cúp điện thoại...