Ngày hôm sau, một đội quân tiến vào vực Diệt Vong.
Nam Ly thành chủ và những người khác cũng đã nhận được tin tức.
Sau khi biết tin sẽ mất đi một nửa số tài nguyên, cả liên minh Thanh Huyền nháo nhào cả lên.
Không ai có thể hiểu nổi những chuyện đang xảy ra.
"Bọn chúng dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà bắt chúng ta giao nộp một nửa số tài nguyên?"
"Lâm minh chủ đã lãnh đạo chúng ta chiến đấu giành lấy vực Diệt Vong. Bây giờ, thứ Đại hội chó má nào đó lại há miệng ra yêu cầu chúng ta giao nộp một nửa tài nguyên của vực Diệt Vong? Không! Tuyệt đối không thể!"
"Có giỏi thì đám Đại hội chó má đó đến đây thử xem, muốn chúng ta hai tay dâng cho chúng à? Đừng có mơ!"
Những tiếng la ó giận dữ vang vọng khắp Liên minh Thanh Huyền.
Nhưng Nam Ly thành chủ hiểu rõ tính cách của Lâm Chính.
"Trừ phi bị ép vào tình huống vạn bất đắc dĩ, Lâm minh chủ tuyệt đối sẽ không bao giờ dâng cho bọn chúng tài nguyên như vậy, chắc chắn minh chủ có nỗi khổ tâm".
Nam Ly thành chủ thở dài, chỉ có thể lựa lời an ủi mọi người.
Lễ bàn giao sẽ được tổ chức ngay ngày hôm đó.
Người của Đại hội có vẻ rất vội vàng.
Nam Ly thành chủ và Tường Vân tông chủ đại diện cho vực Diệt Vong, ký kết thoả thuận với người của Đại hội tại trụ sở của Liên minh.
"Khu vực phía Nam của vực Diệt Vong, từ sông Thanh Lưu đến núi Vạn Tòng đều nằm dưới sự kiểm soát của Đại hội. Tất cả người dân của vực Diệt Vong sống ở khu vực này đều phải rời đi!"
Đại biểu của Đại hội mỉm cười nói.
"Cái gì? Làm sao... sao có thể như vậy được?"
Ái Nhiễm là người đầu tiên đứng lên phản đối, cô ấy lạnh lùng hét lên: “Cho dù Lâm minh chủ là người chinh phục vực Diệt Vong, nhưng anh ấy cũng chưa từng can thiệp vào đời sống của người dân ở đây. Người dân sinh sống ở đâu thì cứ ở yên đó, sao có thể bảo họ bỏ quê hương của mình cơ chứ?"
"Nói không sai. Vị đại nhân này, nếu ông làm như vậy thì sao người dân có thể đồng ý? Chúng tôi cũng ăn nói với người dân vực Diệt Vong thế nào được?"
Nam Ly thành chủ khàn giọng nói: "Đại nhân, tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận thêm về vấn đề này”.
"Thảo luận?"
Người đại diện của Đại hội nhếch môi cười khinh thường: “Hình như các người đang hiểu lầm rồi phải không? Tôi không thương lượng mà đang ra lệnh cho các người. Các người không có quyền từ chối. Chúng tôi phải khai thác khu vực này, cho nên không cho phép người dân sinh sống ở đây. Đương nhiên, nếu bọn chúng cố chấp không chịu di dời, chúng tôi cũng sẽ không thúc ép nữa. Có điều nếu chúng làm ảnh hưởng tới tiến độ khai thác tài nguyên của chúng tôi, vậy thì đừng trách chúng tôi vô tình”.
"Ông...."
Mọi người đều tức giận và nghiến răng ken két.
“Mọi người bình tĩnh, tất cả xin hãy bình tĩnh!”
Mặc dù trong lòng Nam Ly thành chủ cũng vô cùng phẫn nộ nhưng những lúc thế này quan trọng nhất là giữ cái đầu lạnh.
Ông ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Chúng tôi cần thời gian để giải quyết chuyện này, ít nhất cũng phải cho chúng tôi nửa tháng để tái định cư cho những cư dân này đúng không? Dân cư sống ở đó cũng không phải là ít, chúng tôi đâu thể giải quyết xong ngay lập tức?”
"Tôi cho ông nhiều nhất là năm ngày”.
Đại biểu của Đại hội đáp.
"Năm ngày?"
"Không thể nào!"
"Đó là việc sắp xếp nơi ăn chốn ở cho hàng nghìn người. Sao chúng tôi có thể chuyển hết người dân đi chỉ trong năm ngày?"
Những người trong Liên minh Thanh Huyền vô cùng tức giận và hét lên.
"Có làm được hay không là việc của các người. Tóm lại, chúng tôi chỉ có thể cho các người năm ngày. Sau năm ngày, Đại hội người sẽ chính thức tiến vào vực Diệt Vong!"
Đại biểu Đại hội lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng rồi xoay người rời đi.
"Thật ra các người còn may mắn chán. Nếu không phải trong Đại hội có người nói đỡ cho Lâm minh chủ của các người thì vực Diệt Vong này, một tấc đất các người cũng không giữ được!"
Đại biểu Đại hội nói dứt lời, cả đoàn người lập tức rời khỏi đó.