Những người được Đại hội gửi đến đều là cao thủ phi phàm.
Nếu đối đầu trực diện với họ, Lâm Chính cũng không thể đảm bảo mình sẽ không bị tổn thất gì.
Và nếu thực sự phải giao tranh, thân phận của anh cũng sẽ hoàn toàn bại lộ.
Giờ vẫn chưa phải lúc để đối đầu trực diện với Đại hội.
Nhưng anh cũng phải cứu Thương Lan Phúc.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Chính đôi mắt lạnh lẽo, tay siết chặt thành nắm đấm.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
"Mời vào”.
Lâm Chính thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và nói lớn.
Cánh cửa được đẩy ra, thư ký bước vào văn phòng.
"Chủ tịch Lâm, mấy vị này nói được anh mời tới đây”.
Thư ký mỉm cười nói, sau đó anh nhìn thấy ông Long dẫn mấy người trông cũng già nua như ông ta đi vào văn phòng anh.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Lâm Chính đột nhiên sáng lên.
"Đúng là tôi gọi họ tới. Cô đi pha vài tách trà đi”.
Lâm Chính nói.
"Vâng”.
Thư ký đóng cửa lại.
"Đại nhân!"
Ông Long vội vàng chào hỏi, sau đó mỉm cười giới thiệu: "Đại nhân, đây là những người mà tôi đã giới thiệu với cậu lúc trước. Bọn họ đều là tội nhân bị Long Mạch tộc trục xuất từ nhiều năm về trước”.
“Bên này là ông Hổ, bên kia là ông Cóc, vị còn lại là bà Ngỗng…”
Ông Long giới thiệu từng người một.
Những người già này có cả nam lẫn nữ, hầu hết đều ăn mặc giống như những ông cụ bà cụ tập thể dục trong công viên.
"Hổ? Cóc? Ngỗng?"
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu: "Sao tên mọi người lại kỳ quái như vậy?"
"Đại nhân, thực ra không phải tên của chúng tôi kỳ lạ mà là tên thật của chúng tôi giờ đã không thể sử dụng được nữa”.
Người được gọi là ông Hổ trầm giọng nói: “Từ lúc bị trục xuất khỏi tộc Long Mạch, chúng tôi đã là tội nhân nên không thể sử dụng tên gốc của mình, cho nên mới tùy tiện tự đặt cho mình một biệt danh”.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
"Ông Long, ông nói đứa bé này có thể xá tội cho chúng ta sao? Hừ, nhìn qua cũng không lớn hơn cháu trai của tôi bao nhiêu, sao có thể có năng lực như ông nói được kia chứ?"
Bà già được gọi là Ngỗng kia lạnh lùng nói.
"Bà Ngỗng, không được vô lễ!"
Ông Long mặt biến sắc, lập tức quát lớn: "Vị đại nhân này không phải người thường mà là người tiếp nhận truyền thừa của Thần Long, cũng là thủ lĩnh mới của tộc Long Mạch và là hy vọng duy nhất để tộc Long Mạch phục hung trở lại, sao bà dám nói cậu ấy như vậy?”
"Ông Long, ông năm nay đã hơn trăm tuổi, tôi cảm thấy thị lực của ông bắt đầu có vấn đề. Một thanh niên trông không có gì đặc biệt như thế này, sao có thể là người kế thừa Thần Long?"
Bà Ngỗng cười khinh bỉ.
"Ông Long, ông đừng có đùa với chúng tôi! Thời gian của chúng tôi rất quý giá!"
Ông Cóc không nhịn được lên tiếng.
"Các người… Các người..."
Ông Long tức đến nỗi không biết phải nói gì.
Có điều, lúc này Lâm Chính khẽ mỉm cười, hỏi thẳng: "Hình như các vị tiền bối đang nghi ngờ thân phận của tôi?"
"Cậu có muốn chứng minh thân phận của mình không?"
Bà Ngỗng bình tĩnh hỏi.
“Nếu các vị tiền bối cảm thấy cần thiết thì tôi sẽ làm”.
Lâm Chính nhún vai.
"Hừm, được rồi, vậy cậu chứng minh đi”.
Bà Ngỗng hừ một tiếng, sau đó giơ tay lên không trung, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Gràoo!
Một luồng Long lực quét về phía anh.
Long lực này mặc dù không quá mạnh, nhưng lại luồn lách khéo léo, khiến cho đối thủ khó lòng đỡ được.
Nhưng…
Lâm Chính không hề nhúc nhích, anh chỉ lặng lẽ đứng đó mặc cho Long lực bao trùm lấy mình.
Bịch!
Long lực đánh vào người Lâm Chính, phát ra một tiếng động khẽ như tiếng pháo nổ.
Và sau đó... không có gì xảy ra nữa...