"Phục rồi chứ?"
Lâm Chính nhìn những người kia giờ đang mồ hôi ướt đẫm lưng áo mà bình thản hỏi.
"Phục rồi! Phục rồi..."
"Đại nhân, chúng tôi phục rồi..."
"Xin hãy thu hồi sức mạnh của đại nhân ..."
Mấy người kia run rẩy hét lên.
Lâm Chính nghe vậy mới thu hồi Long lực của mình.
Ba người họ lần lượt ngã xuống đất, thở dốc, không còn chút thái độ coi thường, ngạo mạn như khi mới bước vào đây.
"Mấy người còn không mau đứng dậy xin đại nhân tha lỗi?"
Ông Long lớn tiếng nói.
Mấy người kia toàn thân run rẩy, vội vàng đứng dậy hành lễ với Lâm Chính.
"Đại nhân, là chúng tôi có mắt như mù nên mới mạo phạm đại nhân, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"
"Xin đại nhân thứ lỗi!"
Ba người kia quỳ xuống đất và đồng thanh hô lên.
"Mọi người đứng dậy cả đi".
Lâm Chính nhẹ nhàng đáp.
"Cảm ơn đại nhân".
"Ông Long, chỉ có những người này thôi sao?"
Lâm Chính hỏi.
"Việc này..."
Vẻ mặt ông Long trở nên bối rối.
"Xem ra còn có những người không chịu đến?"
"Đại nhân, phần lớn bọn họ đều đã ổn định cuộc sống, không còn muốn vướng vào tranh chấp thị phi nữa. Bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới thế tục..."
Ông Long đáp lời.
"Tôi hiểu rồi".
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy thì không cần triệu tập họ nữa”.
"Vâng thưa đại nhân".
Ông Long thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lâm Chính mới đứng lên, trịnh trọng đi tới chỗ ba người mới tới, rút từ trong người ra một tấm lệnh bài.
Ba người họ ngẩng đầu nhìn vào tấm lệnh bài, ai nấy vô cùng kinh ngạc.
"Đây... đây có phải là Thần Long Lệnh không?"
"Thực sự là Thần Long Lệnh sao? Đây...đây là thứ mà ngay cả Long Tử cũng không thể có được!"
"Cậu ấy chính là người kế thừa Thần Long! Cậu ấy thực sự là người kế thừa Thần Long!"
Hiện giờ, không ai còn nghi ngờ về thân phận của Lâm Chính nữa.
"Với tư cách người thừa kế của Thần Long, tôi tuyên bố các vị được miễn mọi tội danh! Từ hôm nay trở đi, các vị sẽ được lấy lại thân phận tộc nhân của tộc Long Mạch!"
Anh vừa dứt lời, ba người kia đều rưng rưng nước mắt quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
"Đa tạ! Đa tạ truyền nhân của Thần Long!"
"Chúng ta đã được làm người lương thiện! Chúng ta đã được xá tội!"
"Tuyệt quá! Chúng ta cuối cùng cũng được trở lại làm tộc nhân tộc Long Mạch!"
Những người này mặc dù đã bị trục xuất khỏi Long Mạch tộc gần trăm năm, nhưng vẫn khó có thể hòa nhập vào thế tục.
Họ vẫn nhớ về nguồn cội của mình.
Đó là quê hương của họ, nơi họ lớn lên.
Ai có thể dễ dàng từ bỏ quê hương kia chứ?
Mọi người đều bật khóc.
Họ đã mong chờ ngày này bao nhiêu lâu.
Lâm Chính chỉ yên lặng nhìn những người này.
Một lúc sau, cuối cùng họ cũng ngừng khóc và bắt đầu bình tĩnh lại.
"Đại nhân, cậu triệu tập chúng tôi tới đây chắc chắn là do có việc phải làm. Xin đại nhân cứ yên tâm ra lệnh, dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa chúng tôi cũng sẽ không do dự!"
Ông Hổ quỳ một gối xuống, chắp tay và hô lớn.
“Tôi thực sự đang có một số việc phải giải quyết, nhưng tôi không nhất thiết phải nhờ tới mọi người thực hiện”.
Lâm Chính từ tốn nói: “Không phải tôi cố tình nói khoa trương, mà công việc của tôi thực sự rất nguy hiểm. Thứ mà tôi phải đối mặt là những cao thủ mạnh hiếm có trên đời. Cho nên tôi sẽ cho mọi người quyền lựa chọn, mọi người có thể quay lại long mạch dưới lòng đất hoặc tiếp tục sống ở chốn thế tục này, tất cả tùy mọi người lựa chọn!"
Ba người họ nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau.
"Đại nhân, thứ mà cậu đang phải đối mặt rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Ông Cóc thận trọng hỏi.
Lâm Chính trầm ngâm chưa đáp lời ngay.
Ông Long cũng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, ông ta cũng không biết Lâm Chính đang dấn thân vào chuyện gì.
Nhưng sau đó, Lâm Chính bật ra hai chữ ngắn gọn.
"Đại hội!"