TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3472 “ĐÙ MẸ NÓ!”

Nhìn Diệp Bắc Minh rời khỏi căn phòng!

Cô ta biết câu này không phải là nói đùa!

Trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Mục ơi Diệp Mục, tôi đã cho anh cơ hội rồi!”

“Anh nhất định đừng tự lao đầu vào chỗ chết, động tới gã sát thần này!”

...

“Đù! Đù! Đù!”

Sau khi ra khỏi Huyền Các, Diệp Mục được hai ông lão đưa tới một nơi an toàn.

Anh ta tức run người, chửi ầm lên: “Rốt cuộc tên ranh đó là ai? Mà lại dám đánh gãy một tay của tôi!”

“Cả con khốn Diệp Vy Ny kia nữa, không ngờ nó lại bắt tay với người ngoài hại tôi!”

“Ông đây biết ngay mà, chắc chắn Diệp Vy Ny không có ý gì tốt cả!”

“Còn cả chiếc hộp kia nữa, không ngờ cô ta lại đưa nó cho người ngoài! Ông đây phải báo ngay cho lão tổ biết chuyện này, Diệp Vy Ny, cô tiêu rồi!”

“Cả tên phế vật kia nữa, ông đấy nhất định sẽ khiến mày bị ngũ mã phanh thây!”

Hai lão già đứng bên cạnh có phần lúng túng.

Bọn họ nhắc nhở Diệp Mục một tiếng: “Cậu Mục, đây là quy định của Huyền Các”.

“Dù cậu bẩm báo với lão tổ thì quy định cũng vẫn là quy định!”

“Đồ đã bán rồi thì không có lý gì lại đòi lại”.

“Hơn nữa, cậu ra tay với khách hàng, dù cậu có là người nhà họ Diệp cũng không được phép làm như vậy!”

“Cô chủ làm vậy đã là giúp cậu rồi!”

Bốp!

Diệp Mục đột nhiên nổi điên, tát vào mặt lão già đó: “Đù mẹ mày… Mày là cái thá gì?”

“Mày còn dám dạy cả ông đây à? Mày có tin ông đây cho mày chết ngay lập tức không?”

Sâu trong đáy mắt của lão già kia lóe lên sự phẫn nộ.

Ông ta cố nén giận, quỳ một chân xuống: “Không dám ạ!”

“Không dám thì cút đi cho tôi!”

Diệp Mục chửi ầm lên: “Trở về nói cho Diệp Vy Ny biết, chuyện này chưa xong đâu!”

Hai ông lão liếc nhìn nhau rồi quay người rời đi.

Diệp Mục móc ra hai viên đan dược, ăn liền một lèo.

Anh ta lấy một miếng ngọc bội ra, rót một luồng chân nguyên vào trong: “Chuẩn bị cho tôi mười tên cảnh giới Đế Tôn, bảo bọn họ lập tức tới Huyền Các ngay!”

“Lát nữa tôi sẽ thông báo vị trí cụ thể!”

Trong ngọc bội vang lên giọng nói kinh ngạc của một ông lão: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”

Diệp Mục cực kỳ nóng nảy: “Đừng hỏi, cứ đem người tới là được!”

“Vâng!”

“Chờ một chút!”

“Thưa cậu chủ, cậu nói đi ạ!”

Mắt Diệp Mục lóe lên sự tàn nhẫn: “Để an toàn, gọi cả ông Tề tới nữa!”

“Hôm nay ông đây không bắt thằng phế vật đó quỳ xuống xin hàng thì ông đây không phải là Diệp Mục!”

“Đù mẹ nó!”

...

Cùng lúc này, Huyền Các đã đấu giá tới vòng thứ tư.

“Mười cây cỏ U Minh, giá khởi điểm là một trăm triệu đồng một cây!”

Dư Lãng kích động run rẩy: “Ông ơi, tới rồi!”

Dư Thiên Trung cũng không ngồi yên nổi nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Một tỷ! Tôi trả một tỷ đồng một cây!”


“Còn có ai muốn tranh mua với nhà họ Dư của học viện Viễn Cổ nữa không?”

Đọc truyện chữ Full