Anh nhìn lối vào tầng hai, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong nhanh hơn.
Bước vào tầng hai, anh nhìn thấy lối vào tầng ba cũng là một con đường bằng phẳng.
Lâm Chính không do dự nữa, bước vào tầng ba rồi chạy thẳng lên tầng bốn.
Nhưng ngay khi sắp đến gần lối vào tầng năm, Lâm Chính đột nhiên sững lại.
Anh nhìn thấy một người của Đại hội đang canh giữ lối vào tầng năm.
Lâm Chính lập tức dùng thuật dịch dung, đội thêm mũ và đeo thêm mặt nạ, thận trọng tiến lại gần người đang canh gác.
Đối thủ rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Lâm Chính.
Lợi dụng sự lơ là cảnh giác của hắn ta, Lâm Chính quyết đoán ra tay, phóng ra vài mũi kim bạc đâm vào cổ người canh gác.
Trong chốc lát, người canh gác gục xuống và bất tỉnh.
Lâm Chính nhanh chóng mặc quần áo của hắn ta, cải trang thành người của Đại hội rồi vội vàng đi về phía tầng năm.
"Chu Đà! Sao cậu lại vào đây? Không phải tôi bảo cậu canh gác lối vào tầng bốn sao?"
Lâm Chính vừa bước vào tầng năm thì lập tức nghe tiếng ai đó phàn nàn.
Lâm Chính hơi giật mình, khi anh kịp định thần lại thì đã nhìn thấy vài người của Đại hội đang đứng trước mặt mình.
Họ đều mặc áo choàng đen viền đỏ, có người cầm một thanh kiếm sắc bén, có người tay cầm một thanh đao lớn, còn có người cầm một thứ vũ khí cổ quái liên tục đi đi lại lại.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, thầm nghĩ phen này không hay rồi.
Chu Đà bị anh đánh gục, nhưng anh chưa từng nghe giọng nói của Chu Đà. Cho nên, trong lúc nhất thời không thể mô phỏng lại giọng nói của đối phương.
Nếu tuỳ tiện mở miệng, bị đám người này phát hiện ra điểm bất thường thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Có vẻ như anh buộc phải ra tay hạ sát đám người của Đại hội này.
Mặc dù làm như vậy đúng là đánh rắn động cỏ, nhưng với cục diện hiện tại, anh dường như không còn lựa chọn nào khác.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đúng lúc anh đang định ra tay thì bên cạnh có tiếng người vọng tới.
"Chu Đà lên rồi thì thôi, Hoả Tôn đại nhân cũng đã vào tầng sáu rồi, chúng ta phải nhanh chóng theo sau!"
"Nhưng Hỏa Tôn đại nhân vẫn chưa gửi tín hiệu. Đại nhân mở đường cho chúng ta, nếu ngài ấy vẫn chưa tới tầng bảy thì chúng ta mò lên tầng sáu e là sẽ bị đá bay đập chết!"
"Cậu sợ cái quái gì? Chỉ là mấy tảng đá thôi mà! Hỏa Tôn đại nhân có lẽ đã quên gửi tin nhắn cho chúng ta. Cậu nghĩ mà xem, Hoả Tôn đại nhân đã ở trên đó bao lâu rồi, vậy mà chúng ta vẫn loanh quanh ở đây. Nếu Hỏa Tôn đại nhân tức giận, ai chịu trách nhiệm được đây?"
"Cái này...."
Mấy người kia có vẻ do dự.
Lâm Chính thấy vậy, lập tức hạ giọng thấp nhất có thể, dùng chất giọng khàn đặc, hô: "Đi!"
Nói xong, anh mặc kệ những người kia và nhanh chóng chạy về phía lối vào tầng sáu.
Những người khác nhìn thấy vậy cũng chạy theo anh về phía tầng sáu.
Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian với những kẻ này nữa.
Điều anh quan tâm nhất bây giờ là cứu người.
Thương Lan Phúc là người anh phái tới Long Cung tìm thi thể Diệp Viêm, nếu anh ta xảy ra chuyện, Lâm Chính làm sao có thể chấp nhận?
Nghĩ tới đây, Lâm Chính lại tiếp tục tăng tốc.
"Hả? Chu Đà, sao cậu lại chạy vào trong? Nhiệm vụ của cậu là canh cửa và báo lại cho chúng tôi tình hình bất cứ lúc nào!"
Nhìn thấy Lâm Chính lao tới tầng sáu, lập tức có người hét lên.
Nhưng người đàn ông chưa kịp nói xong đã bị những người phía sau kéo lại.