Kỳ Phóng “phụt” một tiếng, len lén nhìn về phí Thẩm Hạo Thần: “Cậu vừa vừa thôi, ở đây còn có người thảm hơn cậu nữa nè!”
Kỷ Ngữ Manh gật đầu liên tục, cũng không nhịn được mà bật cười nói: “Đúng nha… Hạo Thần còn phải làm bộ từ đầu tới cuối phải xưng huynh gọi đệ với một tên ẻo lả nữa, thậm chí còn phải yêu đương…”
Thẩm Hạo Thần nghe vậy thì sắc mặt lập tức đen xì…
Mấy người đang trò chuyện đến sôi sục trời đất thì cách đó không xa, một người thanh niên đi về phía bọn họ.
Người này có mái tóc đen hơi rối, tóc mái che đi một phần ánh mắt. Trên người mặc một chiếc quần bò rách hơi khoa trương theo phong cách đua xe, đi một đôi bốt tán đinh màu đen, cả người lộ ra khí thế vô cùng mãnh liệt…
Thẩm Miên đang bố trí phim trường thấy vậy cũng chạy tới trò chuyện với người thanh niên kia.
Thấy Thẩm Miên, cậu thanh niên kia lập tức thu liễm khí thế lại, mắt hơi sụp xuống tỏ vẻ rất chuyên chú nghe anh ta nói chuyện, liên tục gật gật đầu.
Trợ lý đạo diễn đứng một bên cũng chu đáo đưa chai nước tới, cậu thanh niên đưa tay nhận lấy rồi nhoẻn miệng cười với cô trợ lý kia. Lúc nói chuyện với đạo diễn vì vẫn bình thường nhưng khi ánh mắt của cậu ta chuyển về phía cô gái đưa nước cho mình thì không khí xung quanh lập tức thay đổi. Cảm giác còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời mùa đông, dịu dàng hơn cả nước mùa xuân, ánh mắt cưng chiều khiến người ta như muốn chết chìm trong đó…
Sau đó, chỉ thấy cô bé trợ lý kia ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy đi…
Ngay giây phút nhìn thấy cậu thanh niên kia, Kỷ Ngữ Manh đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Kia… kia là ai… người đang nói chuyện với đạo diễn kia kìa!!!”
“Nam chính, nam phụ thứ ba, nữ phụ thứ ba đều đến cả rồi, nữ phụ thứ hai mấy ngày nữa mới đến, giờ chỉ còn có nữ chính với nam phụ thứ hai chưa tới… cho nên, chắc cậu ta là vai nam phụ thứ hai Kha Minh Vũ, đúng không nhỉ?” Kỳ Phóng suy đoán.
Ngay sau đó cảm giác bài xích khi thấy người mạnh hơn cùng giống loài dâng lên khiến cậu ta cảnh giác.
Gì thế! Ông đây vốn không phải đẹp trai kiểu nam tính rồi, đã có một nam chính Thẩm Hạo Thần đè ông đây đã đủ thảm rồi, bây giờ ngay cả nam phụ thứ hai cũng đẹp trai như thế thì trong cái phim này, ông đây còn có cảm giác tồn tại à?
“Kha Minh Vũ?” Giờ phút này vẻ mặt của Thẩm Hạo Thần cũng thay đổi hoàn toàn, trong lòng cậu ta bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Trước đây cậu ta đã từng tìm hiểu mấy nhân vật trong phim rồi, rõ ràng Kha Minh Vũ có tướng mạo và khí chất rất phổ thông cơ mà, tại sao lại có thể như vậy…
Có phải là đoán sai rồi không?
Nhưng mà ngay lúc cậu ta đang tự an ủi mình thì đạo diễn đã dẫn người thanh niên kia tới chỗ bọn họ.
Thẩm Miên vỗ tay một cái gọi mọi người tới: “Đến đây nào, tới đây, để tôi giới thiệu với mọi người một chút…”
Vẻ mặt Thẩm Hạo Thần nhất thời cứng đờ, không ngờ đây thật sự là nam phụ thứ hai…
Có câu một núi không thể có hai hổ, Thẩm Miên tìm một diễn viên chói sáng như vậy diễn vai nam phụ thứ hai… là có ý gì?
Mà ánh mắt của Kỷ Ngữ Manh lúc trước vẫn luôn nhìn về Thẩm Hạo Thần thì lúc này gần như dính chặt vào người mới tới. Đến giờ vẫn còn đắm chìm trong nụ cười mê người lúc nãy của cậu thanh niên…
“Đây là nam chính Thẩm Hạo Thần, đây chính là bạn cùng phòng với nam chính Kỳ Phóng, cô nhóc này chính là bạn thân của nữ chính Kỷ Ngữ Manh…” Thẩm Miên giới thiệu từng người cho Ninh Tịch xong xuôi, ông mới nhìn về phía ba người kia giới thiệu: “Đứng cạnh tôi bên này chính là diễn viên đóng vai nữ chính của chúng ta, Ninh Tịch!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 890: Một núi không thể có hai hổ
Chương 890: Một núi không thể có hai hổ