Lâm Chính mặt mày ủ dột quay trở lại liên minh Thanh Huyền.
Cái chết của Thương Lan Phúc khiến anh vô cùng day dứt.
Nếu sớm biết như vậy anh đã đích thân đi tìm thi thể Diệp Viêm.
“Là mình hại chết Thương Lan Phúc!”
Trong đôi mắt Lâm Chính là sự đau khổ.
Thương Lan Phúc từ khi bái anh làm sư phụ đã theo anh vào sinh ra tử, còn anh ngược lại chẳng dạy cho Thương Lan Phúc được mấy điều.
“Người làm sư phụ như mình quả là thất trách”.
Lâm Chính ngồi trong phòng, lẩm bẩm một mình.
“Người đâu”.
Lâm Chính hô lên.
“Minh chủ!”
Một người đi vào, cung kính chào hỏi.
“Đi, đem mấy bộ quần áo của Thương Lan Phúc tới đây. Tôi phải chọn áo quan cho cậu ấy!”
Lâm Chính giọng nặng nề nói.
Thi thể của Thương Lan Phúc hoàn toàn bị nung chảy, hoàn toàn không còn xác để khâm liệm.
“Vâng thưa minh chủ”.
“Minh chủ, xin hãy bớt đau buồn”.
Người kia chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đi ra khỏi phòng.
Lúc này Nam Ly thành chủ cũng vừa tới.
“Minh chủ!”
Nam Ly thành chủ chắp tay chào, sau đó thấp giọng nói: “Đại hội vừa cử người tới!”
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính khàn giọng: “Tôi đang đợi bọn họ đây”.
“Cậu biết bọn họ sẽ tới sao?”
Nam Ly thành chủ cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Người của Đại hội lại mất mạng ở long mạch dưới lòng đất, sao bọn họ có thể làm ngơ? Hơn nữa giờ tôi cũng đang ở vực Diệt Vong, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ việc này có liên quan đến tôi! Cho nên bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến”.
“Vậy… minh chủ, chúng ta phải giải thích thế nào?”
Nam Ly thành chủ vội vã hỏi.
“Không cần phải sợ, đến là đón thôi”.
Lâm Chính hừ lạnh, đi thẳng về phía đại sảnh.
Rất nhanh, đoàn người của Đại hội cũng đi vào đại sảnh.