Chương 3040
Sau khi Hứa Trúc Linh tỉnh lại, bác sĩ trầm trọng nói cho cô biết có lẽ cô sẽ phải tiến hành điều trị bằng thuốc, hơn nữa phối hợp với bác sĩ tâm lý.
Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, vẻ mặt kỳ quặc nhìn bọn họ: “Mấy người cảm thấy tôi bị trầm cảm cho nên mới tự sát? Tôi thật sự không có, tôi muốn đi uống cốc nước, kết quả không cẩn thận làm rơi xuống đất, tay tôi bị quệt trúng.”
“Tôi không muốn cắt cổ tay tự sát, tôi còn phải chăm sóc chồng với con tôi, sao tôi có thể tự sát được. Hơn nữa, không phải mọi người đều nhìn thấy miệng vết thương à? Nếu tôi thật sự muốn chết, sao lại cắt nông như vậy _ làm gì? Tôi thật sự bị ngã sấp xuống, không cẩn thận đè trúng mảnh thủy tỉnh.
Cô nói xong, trong phòng bệnh yên lặng một hồi lâu.
Bác sĩ nghiêm trọng nhìn cô một lúc, sau đó cúi đầu nói với Kỷ Nguyệt Trâm: “Đề nghị đổi bác sĩ khoa tâm thần đến xem thử, tâm trạng người bệnh có hơi kích động.”
“Được, tôi lập tức đi đăng ký.’ Hình như Hứa Trúc Linh nghe thấy, cô rút kim tiêm trên mu bàn tay, nhảy xuống giường.
“Cô vẫn chưa xuống giường được, bây giờ cô cần nghỉ ngơi…’ Bác sĩ vội vàng nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi không bị trầm cảm, tôi cũng không muốn muốn tự sát.
Kỷ Nguyệt Trâm, ông ta là bác sĩ đểu, cô thực sự không tin tôi sao? Tôi thật sự không có tự sát, tôi lại không ngốc.
Tôi phải đi về chăm sóc Cố Thành Trung, tôi không sao…”
Bác sĩ ngăn cản cô, Kỷ Nguyệt Trâm cũng ngăn cản cô.
“Trúc Linh, tôi cảm thấy có lẽ bây giờ cô nên phối hợp với bác sĩ, tiến hành điều trị.”
Vẻ mặt Kỷ Nguyệt Trâm đầy phức †ạp nhìn cô.
Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, bởi vì Kỷ Nguyệt Trâm cũng không tin cô.
“Cô cũng không tin tôi? Lúc Kỷ Thiên Minh biến mất, tôi cũng không đưa cô vào bệnh viện, tôi không nói cô bị bệnh tâm thần. Tôi đối xử với cô như chị em, coi cô như khách, chăm sóc cô trong nhà lâu như vậy. Thế mà cô lại đối xử với tôi thế à? Vậy thì mời cô rời khỏi nhà tôi, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Nếu như cô không đến nhà tôi, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy.”
“Bởi vì cô với Kỷ Thiên Minh kết hôn cho nên mẹ tôi mới xuất hiện ở tiệc cưới. Bởi vì tâm trạng cô suy sụp nên bà ấy mới đến chăm sóc cô. Bên ngoài rung chuyển bất an cũng bởi vì cô muốn về nhà, mẹ tôi vì muốn bảo vệ cô nên mới đi theo.”
“Cho nên bây giờ tôi biến thành như vậy đều tại cô cả, cầu xin cô đừng xen vào chuyện nhà tôi nữa, được không nào, tôi thật sự đã chịu đủ rồi.”
Hứa Trúc Linh gào thét lên tiếng, người đang trong tâm trạng rối bời sẽ không biết mình đang nói đúng hay sai.
Vẻ mặt Kỷ Nguyệt Trâm đầy kinh ngạc, kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới trong mắt Hứa Trúc Linh mình lại là kẻ cầm đầu tất cả.
Côấy chớp mắt, đồng tử co rút lại, toàn thân cứng ngắc.
Mà Hứa Trúc Linh xông qua cô cả nửa ngày mà cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Bác sĩ muốn ngăn cô lại nhưng cô là mợ chủ Cố, ai cũng không dám động tới.
Cô cứ thế mặc quần áo bệnh nhân ra khỏi bệnh viện, vội vàng về tới nhà.