Chương 3046
Rõ ràng và đau lòng vì đứa trẻ này hơn bất kì ai khác nhưng lại cố tình ngang ngược nói những lời ngược với suy nghĩ của mình. Ông ta không đi ra ngoài ngay cùng với Quý Thiên Kim mà lại nói với Hứa Trúc Linh: “Cháu đừng nghe lời của bà ấy, cháu cũng biết dì của cháu ăn nói chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, ngoài miệng lúc nào cũng phô trương như thế nhưng lại rất mềm lòng. Bà ấy đang tự trách vì không thể giúp gì cho cháu, đợi vài ngày nữa chắc chắn bà ấy lại đến thôi, cháu đừng để bụng.”
“Bà ấy nghe tin Cố Thành Trung xảy ra chuyện nên cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho cháu, cảm thấy có lõi với Bạch Nhược Minh Lan, bà ấy khóc suốt, đợi bà ấy hết giận rồi thì tất cả sẽ tốt đẹp cả thôi.”
“Nhờ chú chăm sóc dì thật tốt.”
“Chắc chăn rồi, cháu cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Sau khi nói xong, Tân Nhâm Thành mới đi ra ngoài.
Sau khi tiên người của hai gia đình ra về cô mới cảm thấy như trút được gánh nặng.
Đoàn Tử cũng đi rồi, áp lực của cô lại được giảm bớt đi một chút.
Cô ở nhà chăm sóc mấy đứa trẻ, ngày ngày đọc sách cho Cố Thành Trung, mát xa cho anh. Hai đứa trẻ cũng không chịu thua, không có việc gì làm đều đứng canh bên giường của bố.
Vân không có tin tức gì của Bạch Nhược Minh Lan, không biết bà đã đi đâu, vì những ngày gần đây tình hình rất căng thẳng nên phía bên kia cũng không làm gì.
Phó Thiết Ảnh đã ở Đà Nẵng hơn nửa tháng trời nhưng cũng không có tin tức gì mới trở về, nhưng anh ta vẫn để ý đến tình hình bên kia.
Đám người William cũng tạm thời trở về London.
Tất cả dường như lại trở nên yên ổn, sóng yên biển lặng.
Phó Thanh Viên cũng bắt đầu tiến hành điều trị phục hồi thính giác, tuy rằng hiệu quả chưa được tốt cho lắm nhưng đeo mắt trợ thính vào cũng có thể nghe được đôi chút.
Cậu ta hơi tự ti, cứ khăng khăng muốn học ngôn ngữ của người câm điếc, ở trong nhà cũng càng ngày càng trở nên ít nói.
Vì cậu ta cho nên Diệu Miêu cũng bắt đầu học ngôn ngữ của người câm điếc, lúc ở nhà hai người họ không hề dùng ngôn ngữ nói mà lại dùng chút hiểu biết ít ỏi về ngôn ngữ của người câm điếc để giao tiếp với nhau.
Bù lại, thế giới không có tiếng động lại làm cho tâm hồn của hai người họ gần nhau thêm.
Diệu Miêu Cũng thu lại lời thề một năm của mình, cô muốn ở bên Phó Thanh Viên nhiều năm sau nữa chứ không phải chỉ có một năm.
Vào khoảnh khắc cậu ta vì cứu cô mà không màng đến tính mạng, cô đã biết răng suốt đời này cô cũng không thể thoát khỏi người con trai này.
Cậu không hề quan tâm đ ến quá khứ của cô, cậu hết sức chân thành nên cô cũng chỉ còn cách dùng cả trái tim để đáp lại cậu.
Sau khi trải qua sóng gió, dường như mọi người càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại.
Ngoài việc chăm sóc mấy đứa trẻ, Hứa Trúc Linh cũng bắt đầu tiếp nhận công việc kinh doanh ở tập đoàn Cố Linh.
Dù sao Cố Chí Thanh cũng lớn tuổi rồi, xử lý việc kinh doanh nhiều sẽ khiến cho ông ấy mệt mỏi, nếu như ông ấy đổ bệnh vào lúc này thì đúng là “họa vô đơn chí” đối với nhà họ Cố. Phó Thiết Ảnh còn phải lo cho tập đoàn Thích thị, không có thời gian để ý đến những chuyện khác.
Những khoản chi của chi nhánh London quá nhiều nên hiện giờ Cố Thiện Linh cũng đang phải cố hết sức để xoay chuyển tình hình của chi nhánh, không có thời gian để làm việc khác.