TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4626

Chương 4626

Nụ hôn này vừa nồng nàn vừa miễn cưỡng. Thẩm Tư Huy không biết hôn bao lâu mới lấy lại lý trí. Thẩm Tư Huy buông cô ra, cúi đầu nhìn đôi mắt đầy hơi nước của Nguyễn Bảo Lan. Bởi vì nụ hôn kịch liệt này nên trong mắt cô rơm rớm nước mắt, gương mặt tinh xảo đỏ ửng, đôi môi đỏ au khiến người ta chỉ muốn tàn sát. Nguyễn Bảo Lan này quả thực ngon miệng vô cùng.

“Tôi…” trong lòng Thẩm Tư Huy vừa động, đang định lên tiếng, đột nhiên thấy Nguyễn Bảo Lan giơ tay lên.

“Chát” một tiếng giòn vang, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Tư Huy, trong ánh mắt khó tin của quần chúng, Nguyễn Bảo Lan cho anh ta một cái tát.

Cái tát rất kêu, thoạt nhìn Nguyễn Bảo Lan cũng tốn không ít sức lực, trực tiếp đánh cho anh ta nghiêng đầu sang một bên.

“Em đánh tôi ư?”

Thẩm Tư Huy khó tin quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Nguyễn Bảo Lan, dường như không thể tin nổi cô ấy lại tát mình ngay trước mặt bao người.

“Đúng, Thẩm Tư Huy, tôi đánh anh đấy!”

Trong mắt Nguyễn Bảo Lan tràn đầy nước mắt, vẻ mặt khuất nhục. Suốt hai năm qua, mọi sự tủi nhục đều bị cô kìm nén dưới đáy lòng, bởi vì cô không biết từ khi nào mình đã rung động với tay chơi Thẩm Tư Huy này. Cũng vì sự rung động đó nên cô mới có cảm giác tội lỗi, có phải mình đã quá tham lam không?

Rõ ràng cô với Thẩm Tư Huy chỉ là khế ước mà thôi, rõ ràng cô đã nhận tiền của người ta, nhưng bây giờ cô còn muốn có nhiều hơn. Cũng chính vì cảm giác tội lỗi này nên cô vẫn nhẫn nhịn sự tủi nhục mà Thẩm Tư Huy mang lại cho mình, chưa từng oán hận lần này.

Trước khi Phương Thu Cúc xuất hiện, cho dù Thẩm Tư Huy có tin đồn tình ái nào thì cũng không có bằng chứng. Mỗi lần Nguyễn Bảo Lan đều tự an ủi bản thân, những tin đồn tình ái đó chẳng qua chỉ là câu chuyện hư cấu của đám phóng viên rảnh rồi mà thôi. Nếu Thẩm Tư Huy thật sự tìm tình nhân thì không cần phải giấu mình.

Còn bây giờ thì sao? Nguyễn Bảo Lan thậm chí không tìm lấy lực lượng nào chống đỡ mình không tin rằng đó lời nói dối nữa.

Bởi vì Phương Thu Cúc đã mang thai.

Loại người cẩn thận như Thẩm Tư Huy sẽ không tùy tiện cho một người phụ nữ mang thai. Sự xuất hiện của Phương Thu Cúc chính là sự đe dọa và thách thức đối với Nguyễn Bảo Lan.

Nếu Thẩm Tư Huy còn là đàn ông thì anh ta nên dứt khoát buông tay, chứ không phải là muốn bắt cá hai tay.

Còn bây giờ thì sao? Thẩm Tư Huy đã làm gì? Anh ta không có ý định xử lý chuyện Phương Thu Cúc, càng không nghĩ tới ly hôn với mình. Nói cách khác, anh ta muốn trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu bay múa. Rốt cuộc anh ta coi cô là gì?

“Thẩm Tư Huy, tôi nói cho anh biết, tôi không có tiên, cũng không có bối cảnh. Tôi không quyền không thế, nhưng thứ duy nhất còn sót lại của tôi chính là một chút lòng tự trọng. Nếu anh còn là đàn ông thì nể tình hai năm tình cảm của chúng ta, anh chừa lại chút lòng tự trọng cho tôi đi. Tôi van anh đấy!”

Thấy Nguyễn Bảo Lan gần như sụp đổ, Thẩm Tư Huy ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là lần đầu tiên anh †a hôn Nguyễn Bảo Lan, nhưng anh ta không hiểu tại sao phản ứng của Nguyễn Bảo Lan lại lớn đến thế.

“Đừng để tôi ghê tởm anh, được không?”

Nguyễn Bảo Lan vất vả điều chỉnh lại cảm xúc, gương mặt trở nên lạnh lùng xa cách. Dứt lời, cô xoay người đi về phía cửa kiểm soát. Thẩm Tư Huy cứng đờ tại chỗ nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của cô, mãi tới khi cô biến mất trong tâm mắt của mình.

“Chết tiệt!” Thẩm Tư Huy chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng không có chỗ giải tỏa. Anh ta sống hai mươi mấy năm chưa từng có cảm giác nghẹn khuất như lúc này. Không hiểu sao lần này thấy bóng lưng rời xa của Nguyễn Bảo Lan, anh ta thậm chí nảy sinh ảo giác cô gái này đang dần dần muốn rời khỏi thế giới của mình.

Đọc truyện chữ Full