TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4633

Chương 4633

“Bởi vì thân phận của tôi không tiện lộ diện, cho nên cần một cục đá kê chân. Lý do này đã đủ chưa?” Thái độ của người này vô cùng ngạo mạn.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tô Bích Xuân thử hỏi. Cô ta chỉ muốn giấy dụa lần cuối. Không hiểu sao linh tính mách bảo cô ta rằng người này rất có khả năng là một kẻ bi3n thái. Nếu chỉ có thể chọn hai con đường, hơn nữa cả hai đều dẫn tới cái chết thì cô ta thà đối mặt với Quan Triều Viễn, ít nhất cô ta có thể chết được thống khoái.

Tô Bích Xuân vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng lưỡi dao xé rách không khí. Sau đó cánh tay của cô ta đau nhói.

“ÁI” cô ta kêu thảm thiết, phát hiện cổ tay trái của mình đã bị cứa một nhát, vết thương sâu khoảng 1 cm, máu tươi tức khắc trào ra, nhuộm đỏ ông tay áo.

“Anh làm gì vậy? Tay tôi… tay tôi…”

Tô Bích Xuân thống khổ kêu r3n. Cô ta ra sức giãy dụa muốn trốn, nhưng bất đắc dĩ là hai tay bị trói sau lưng, không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đau đớn vặn vẹo thân thể.

Cô ta hoảng sợ nhìn người trước mặt mình, chỉ thấy hắn ta lấy một gói muối trong túi áo, kéo cánh tay của Tô Bích Xuân. Tô Bích Xuân kinh hãi nhìn hắn ta rắc muối lên vết thương đẫm máu của mình.

“ÁAáááá Cảm giá đau đớn dữ dội này càng hơn cả lúc bị dao cứa. Cô ta liên tục kêu thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Người trước mắt chậm rãi đứng dậy, cúi đầu lạnh lùng nhìn Tô Bích Xuân, cứ như đang nhìn một con kiến.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Tô Bích Xuân lại cảm thấy dài lâu như trôi qua cả đời. Khi đau đớn trên cánh tay hơi giảm bớt, cả người cô ta đã sớm mướt mồ hôi lạnh, ngã gục trên mặt đất run lẩy bẩy, chỉ có thể th ở dốc.

“Tôi có mấy trăm hàng ngàn cách đối phó với cô. Đây chẳng qua chỉ là cách đơn giản nhất, thế mà cô đã không chịu được rồi à? Vậy thì sau này chúng ta còn chơi kiểu gì đây?”

Nghe thấy tiếng cười của hắn ta, Tô Bích Xuân có thể tưởng tượng ra gương mặt sau lớp mặt nạ kia tà ác cỡ nào.

“Cần tôi chuẩn bị trò khác cho cô không?”

Người đàn ông trước mặt rút một con dao từ trong giày ra, nhẹ nhàng quơ lên trước mặt Tô Bích Xuân, từ tốn giải thích: “Thấy rãnh tam giác trên con dao này không? Một nhát đâm vào, máu trong người cô sẽ chảy ra theo đường rãnh này. Nếu cô muốn cắt tiết một người thì dùng loại dao này là phù hợp nhất. Lúc đó hắn ta sẽ trơ mắt nhìn máu †rong người mình khô kiệt, cuối cùng chết trong tuyệt vọng!”

“Á á á á.. Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!”

Tô Bích Xuân vốn rất sợ chết, bị de dọa như vậy khiến cô ta càng kinh hồn bạt vía, không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay.

“Vậy mới đúng chứ. Cô đồng ý từ đầu thì đã không phải chịu khổ” Người kia hài lòng cười, sau đó ném dao găm sang một bên: “Cô đã đồng ý hợp tác với tôi, ít nhất cô còn có thể sống lâu hơn một chút. Nếu không phải tôi vẫn âm thầm bảo vệ cô thì người của Quan Triều Viễn đã sớm bắt cóc cô rồi.”

Nói tới đây, người kia cầm dao găm vung lên, cắt đứt dây thừng trói trên người Tô Bích Xuân. Tô Bích Xuân ấn vết thương trên cổ tay của mình, đề phòng nhìn người trước mặt: “Rốt cuộc anh là ai? Anh có thù oán gì với Tô Lam?”

Nghe vậy, áp khí chung quanh người này lập tức giảm xuống 0 độ. Nhưng hắn ta có vẻ không hứng thú giải thích với Tô Bích Xuân.

“Cô đừng hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ lần này thì tôi sẽ cho cô một khoản tiền, hơn nữa giúp cô an toàn rời khỏi thành phố Ninh Lâm, cho cô bắt đầu một cuộc sống mới.”

Đọc truyện chữ Full