TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4781

Chương 4781

Tô Lam chỉ nhìn chằm chằm cô ấy, cuối cùng cô không nói lời nào mà quay người chạy thẳng về phía sân khấu.

Cô đứng trước mặt Diệp Hân Nguy rồi ngăn cản cô ta luyện tập: “Diệp Hân Nguy, đến cùng là cô muốn làm gì?”

Diệp Hân Nguy nhìn thấy dáng vẻ tức hổn hển của Tô Lam thì cũng đã đoán được là có chuyện gì xảy ra.

Cô ta nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Sao thế? Cô không thấy tôi đang luyện tập à?”

“Cô còn giả vờ đúng không? Chính kỹ thuật diễn xuất của cô không tốt nên nói Vu Thắng Nam ép buộc Mộ Mãn Loan rời khỏi đoàn kịch, cô còn có thể bẩn thỉu hơn được nữa không?”

“Con mắt nào cô nhìn thấy tôi nói Vu Thăng Nam đi ép cô ta? Lỗ tai nào của cô nghe được chính miệng Vu Thắng Nam muốn ép cô ta rời khỏi đoàn kịch?”

“Rõ ràng là tôi thấy cô ta tự ti mặc cảm khi đứng trước mặt tôi, cuối cùng không chịu được nên mới muốn rời khỏi đây mới đúng!”

“Côt”

Tô Lam còn định nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại bị Mộ Mẫn Loan kéo lại, cô ấy lắc đầu: “Thôi nào Tô Lam, chị thật sự không được khỏe.”

Diệp Hân Nguy hừ một tiếng đắc ý rồi nói: ‘Có nghe thấy chưa? Chính người ta còn chưa lên tiếng, cô chạy tới đây bênh vực kẻ yếu thay cô ta làm gì?”

“Nếu như cô thật sự có năng lực thì đi trồng chừng người đàn ông của mình đi kìal”

“Cho dù bình thường Quan Triều Viễn cưng chiều cô nhưng mẹ của anh ta cũng chẳng phải người hiền lành gì, còn cái cô Hạ Phi Dương nữa. Chỉ hai người đó là đã đủ cho cô sứt đầu mẻ trán rồi.

Vậy mà cô còn có tâm trạng quan tâm tới chuyện của người khác.”

Diệp Hân Nguy trực tiếp bắt đầu công kích Tô Lam.

Mộ Mãn Loan vốn còn đang rất bình Tĩnh nhưng khi nghe cô ta nói thế thì nhíu mày: “Diệp Hân Nguy, sở dĩ tôi rời khỏi đoàn kịch là vì mẹ Nam có ơn với tôi, tôi không có cách nào từ chối yêu cầu của bà ấy.”

“Tôi có thể nhường cô một lần nhưng lần sau tốt nhất là cô nên cầu xin không nên đứng cùng sân khấu với tôi.”

“Nếu không thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô đẹp mặt.”

“Gô nói cái gì?”

Đột nhiên Diệp Hân Nguy cười ra tiếng như là nghe được chuyện cười gì đó vậy.

“Tôi nói này, dạng người bụng dạ hẹp hòi như cô thì cho dù có đập tiền để nâng cô đi lên, cô cũng chẳng nổi tiếng được hơn một tháng đâu. Chúng †a chờ xem.”

Mộ Mãn Loan nói một cách lạnh lùng rồi kéo tay Tô Lam rời khỏi đây.

Diệp Hân Nguy bị những gì Mộ Mẫn Loan nói chọc tức tới nỗi run rẩy cả người, suýt chút nữa là cô ta đã chửi ầm lên.

Tô Lam đi sau lưng sau lưng Mộ Mãn Loan, lúc hai người đi tới cửa thì cô dừng bước rồi kéo Mộ Mẫn Loan lại: “Mân Loan, vì sao chị lại từ bỏ chứ, chị đã bỏ ra rất nhiều công sức cho nhân vật này, cứ từ bỏ như thế rất đáng tiếc.”

“Người kiêu ngạo như mẹ Nam lại bằng lòng ăn nói khép nép nhờ vả chị, chắc chắn là đã gặp phải chuyện rất khó giải quyết.”

“Lần này, xem như là báo đáp cho việc năm xưa ở nước ngoài bà ấy đã chăm sóc chị vậy.”

“Chỉ là chị cảm thấy hơi có lỗi với đàn anh của em. Thời gian gấp rút như thế, không biết anh ta có tìm được người mới hay không nữa.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Cho tới khi không thấy được bóng lưng hai người nữa thì Vu Thăng Nam mới bước ra khỏi chỗ ngoặt.

Bà ta đã nghe được hết những gì vừa rồi Mộ Mãn Loan nói với Tô Lam.

Có một cảm giác áy náy và bất an xuất hiện trong trái tim của bà ta.

Trong giây phút này, thậm chí Vu Thăng Nam còn có chút hi vọng rằng cô gái kiêu căng, không thèm nói lý đang đứng trên sân khấu kia không phải là con của mình.

Đọc truyện chữ Full