Chương 880: Phá Diệt Chi Mục.
Tốc độ của con nhện rất nhanh, nó thành một đạo tàn ảnh nháy mắt liền đến gần Hứa Thanh.
Thần linh thái tầng 4 của Hứa Thanh bản thân nó đã có chiến lực quy hư tầng 4, cho dù không mở ra gia trì của Cửu Lê thì nó cũng có chỗ cường hãn của riêng mình, tuy nhiên ở trạng thái này đối mặt với tốc độ của con nhện vẫn khiến hai mắt Hứa Thanh nhất thời ngưng lại.
Phải biết rằng trong ngọc giản của Thiên Mặc Tử ghi chép lại con nhện này cũng chỉ là một trong các sinh linh tại mảnh thần vực này mà thôi, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Nhìn từ bảng xếp hạng thì trong thần vực này những tồn tại khủng bố hơn con nhện này đâu đâu cũng có.
Mà loài nhện này số lượng nhiều như thế lại có được tốc độ kinh người như vậy, từ đó có thể thấy thần vực này kinh người nhường nào.
Hứa Thanh nheo mắt, thân người lay động lùi về sau trăm trượng một lần nữa tránh đi xung kích tới của con nhện, sau đó tay phải hắn nhấc lên kim ô theo đó huyễn hóa ra, trên nó phát ra hỏa diễm màu đen rồi hội tụ lại thành một thanh trường kích màu đen bị Hứa Thanh nắm lấy ném về phía trước.
Nháy mắt trường kích gào thét bay đi tại lúc con nhện vừa vồ hụt đâm xuyên qua thân thể nó.
Con nhện cũng không có tránh đi mà chịu đựng trường kích xuyên qua nó, sau đó một màn quỷ dị xuất hiện. Thân thể nó thế mà không có bất kỳ biến hóa hay vết thương nào, giống như bản thân nó là một tồn tại có thể bỏ qua tất cả thần thông thuật pháp.
Trong tíc tắc con nhện khí thế như thường lại lần nữa xông tới Hứa Thanh, trong miềng càng truyền ra âm thanh chói tai có thể lay động cả linh hồn.
Hứa Thanh cau mày, trong đầu hiện lên giới thiệu về con nhện này từ ngọc giản của Thiên Mặc Tử.
"Thần vực nhện linh, giống như hộ vệ, nó di chuyển khắp các ngóc ngách của thần vực, lúc thì đi lẻ, lúc sẽ thành đàn, thần tính trong người nồng đậm, sở trường là tốc độ."
"Hơn nữa chúng miễn nhiễm với toàn bộ sát thương vào nhục thân." // Max kháng sát thương vật lý.
"Cách duy nhất giết chúng là dùng thần thông trấn áp."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra u mang, nội dung của ngọc giản rõ ràng có điểm không đúng, trường kích màu đen của hắn vốn là thần thông thuật pháp hóa thành, tổn thương nó gây ra cũng không phải nhằm vào nhục thân.
Nhưng rõ ràng lại không có hiệu quả.
Cho nên có khả năng ghi chép trong ngọc giản có vấn đề hoặc cũng có thể do biến hóa khác của thần vực này gây nên.
Hứa Thanh trầm ngâm, lúc con nhện tới gần hắn một tay nắm lại cách không đánh ra một quyền, trong tiếng nổ vang con nhện đó không chút bị ảnh hưởng trục tiếp liền xuất hiện trước mặt hắn. Từ miệng nó phun ra lượng lớn tơ trắng.
Muốn đem Hứa Thanh bọc lại.
Trong mắt Hứa Thanh hàn mang xẹt qua, nếu như thuật pháp cùng nhục thân lực lượng đều không có hiệu quả vậy hắn liền dùng phương thức khác đem nó giải quyết.
Lúc này hắn không tránh nữa mà trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng phi thẳng về phía trước.
Hắn dùng tốc độ càng kinh người hơn xuyên qua tơ nhện lúc nó rơi xuống chạy tới trước mặt con nhện trăm trượng đó, sau đó cũng không xuất thủ mà tiếp tục xông tới.
Giây tiếp theo trong tiếng nổ vang cả người Hứa Thanh xuyên thấu thân thể đi vào bên trong con nhện.
Dù những hành động này không tạo thành bất kỳ tổn thương nào tới con nhện nhưng Hứa Thanh đang ở trong thân thể nó, lúc này hắn sát ý dâng lên cả người chấn động mãnh liệt, hắn vậy mà đem hồn ti tán ra ở bên trong này.
Chỉ chớp mắt mấy trăm vạn hồn ti từ trên thân Hứa Thanh hướng xung quanh phi ra, chúng lấp đầy toàn thân con nhện, mỗi sợi hồn ti ngay lập tức phát ra thôn hồn năng lực.
Đây, chính là biện pháp Hứa Thanh nghĩ ra để trảm sát con nhện.
Mà phương pháp này vì hồn ti của Hứa Thanh vốn là thần nguyên hóa thành nên có được hiệu quả phi thường.
Con nhện có thể bỏ qua thủ đoạn của tu sĩ nhưng không thể tránh thoát được thần linh uy lực.
Giây tiếp theo con nhện trăm trượng này cả người run rẩy, trong miệng phát ra thê lương gào rú, thân thể mắt thường có thể thấy đang khô héo đi, cho tới cuối cùng hóa thành làn khói tán ra.
Bóng người Hứa Thanh từ bên trong đi ra, thần tình hắn có chút kỳ dị.
Cùng lúc hắn xuất hiện, từ đằng xa có một đạo bóng đen nhanh chóng tới gần, nó là con nhện thứ hai !
Thậm chí ở càng xa từng đạo từng đạo bóng đen gào thét lập lòe, chói tai âm thanh hết đợt này tới đợt khác, lờ mờ thấy được có hơn mười con đang cấp tốc chạy tới chỗ Hứa Thanh.
Mắt thấy một màn này, thần tình kỳ dị của Hứa Thanh càng thêm nồng đậm.
Hắn nhớ tới Thiên Mặc Tử từng nói qua, sinh linh thần vực cả người đều là bảo vật.
Con nhện trước đó sau khi bị hắn hấp thu thế mà có thể khiến hồn ti của hắn tăng thêm hơn 10 vạn.
Số lượng như vậy ra ngoài dự liệu của Hứa Thanh.
Quan trọng nhất là Hứa Thanh cảm giác được một cỗ ba động giống như thiên đạo ở trên thân con nhện này.
Dù chúng nó không phải thiên đạo nhưng với sự tồn tại của chúng nó, chỉ cần hy sinh thêm chút liền có thể làm thành thiên đạo.
"Hồn ti của ta bây giờ cũng sấp sỉ 500 vạn rồi, lúc trước giết chóc bên ngoài tăng lên chỉ có hạn"
"Mà ở đây. . . rõ ràng càng thích hợp với ta."
Hứa Thanh liếm môi, hắn phi về phía đám nhện đang chạy tới ở xung quanh. Lần nữa thi triển hồn ti hóa thành vòng xoáy phong bạo hướng bốn phía du động.
Trong lúc vòng xoáy oanh oanh chuyển động tới gần từng con nhện, chúng không có bất kỳ chần chừ, từng con rít gào đâm thẳng vào trong vòng xoáy.
Tổng cộng 17 con.
Toàn bộ chạy vào bên trong vòng xoáy theo đó từng tiếng gào rú thê lương vang vọng trong đó, thậm chí có một con nhện xông được ra ngoài muốn chạy trốn đi.
Nhưng tiếc là đã muộn, lúc này hồn ti trong vòng xoáy số lượng bạo trướng đạt tới hơn 600 vạn, vòng xoáy mãnh liệt mở rộng giống như một cái miệng lớn một ngụm đem con nhện đang chạy trốn nuốt mất.
Sau đó hơn vòng xoáy 600 vạn huyết sắc hồn ti thu nhỏ lại cho tới cuối cùng hội tụ thành bóng người Hứa Thanh.
Đứng nơi đây đợi hơn nửa ngày nhưng không thấy con nhện nào xuất hiện nữa Hứa Thanh có chút tiếc nuối, hắn lần nữa lấy cái bình chứa đội trưởng ra, đem nó mở nắp.
Từng con nhuyễn trùng xanh lam từ trong bay ra dung hợp lẫn nhau làm một thể, nhìn giống như một cái người sáp tan chảy.
Dần dần chồng chất thành hình người cuối cùng hiện ra hình dạng của đội trưởng.
Cảnh này nếu bị kẻ khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng đội trưởng là quỷ dị nhưng Hứa Thanh thì sớm đã nhìn quen rồi.
Ngay lúc này hai mắt đội trưởng cũng mở ra, sau khi nhìn xung quanh một lượt, hai mắt hắn sáng lên cười to một tiếng.
" Ha Ha. Cuối cùng cũng vào được rồi ! !"
"Tiểu a Thanh, chúng ta đã đã vô hạn tiếp cận mục tiêu rồi !"
" Ha Ha, lần này quá nguy hiểm rồi, lúc trước lúc lão bê đê bất tử nhật viêm nhìn về ngươi suýt chút nữa phát hiện ra ta."
"May mà ta chuẩn bị đầy đủ, trực tiếp đem tất cả phong ấn lại."
Đội trưởng càng nói càng cao hứng, ánh mắt đánh giá bốn phía xung quanh một lượt.
"Chính là ở chỗ này rồi, thần vực nguyên thủy lại không có chủ !"
"Đi, tiểu a Thanh, đi cùng vi huynh !"
Đội trưởng nói xong, hắn lắc người gào thét phi đi, tỏ ra bản thân vô cùng quen thuộc với nơi đây.
Hứa Thanh thở dài, nhìn xem bộ dáng như vô cùng quen thuộc của đội trưởng hắn liền biết ở kiếp trước đội trưởng chắc chắn từng đi tới nơi này.
Nghĩ tới đại sự lần này của hắn có lẽ cũng là đem những việc ngày xưa chưa làm xong tiếp tục hoàn thành.
Hứa Thanh lắc đầu, hắn rất nhiều lúc không hiểu được tại sao đội trưởng thích nghịch dại như vậy, như là mỗi một đời hắn đều đem bản thân chơi tới chết.
Giống như không chơi chết bản thân liền không dừng lại.
Nghĩ tới đây Hứa Thanh lại càng thêm cảnh giác, âm thầm nhắc nhở bản thân lần này tuyệt đối không tham gia đại sự cùng đại sư huynh.
Vừa nghĩ hắn vừa lắc người đuổi theo phía sau đội trưởng.
Theo bọn họ chạy đi, đội trưởng không ngừng xác định phương hướng đem theo Hứa Thanh chạy qua từng cái khe hở của mạng nhện trong thần vực này. Cứ thế thời gian 7 ngày trôi qua.
Trong 7 ngày này tu sĩ từ viêm nguyệt huyền thiên tộc phân tán ở từng khu vực trong mảnh thần vực này có kẻ thì đang sắn giết sinh linh thần vực, có kẻ thì lại bị săn giết.
Mà nếu như đứng tại một vị trí đủ cao nhìn xuống máy vạn tu sĩ này liền sẽ phát hiện, bọn họ mỗi phút mỗi giây đều có kẻ chết đi.
Trong mảnh thần vực rộng lớn này, sinh linh rất nhiều, mỗi một cái đều ra khỏi phạm vi tưởng tượng bình thường, quỷ dị cực kỳ. Mà tu sĩ đi vào trong này hiển nhiên đều có tự tin ở mức nhất định, cho nên ở phương diện giữ mạng cùng săn bắn đại khái đang đạt được một loại thăng bằng tương đối.
Hơn nữa nơi đây còn có dị chất nồng đậm cực hạn và không có chút linh khí nào.
Điểm này là chỗ chí mạng đối với mọi người ngoại trừ viêm nguyệt tộc.
Còn với viêm nguyệt huyền thiên tộc mà nói bọn hắn vốn là tộc quần thờ phụng thần linh cho nên đối phó và lợi dụng dị chất đều có biện pháp xử lý riêng.
Tuy nhiên trong thần vực này vẫn có một ít tồn tại được xem như đại khủng bố, một khi gặp phải bọn chúng khả năng sống xót vô cùng nhỏ bé.
Ví dụ như con cá có râu lúc đầu.
Lại ví như những ngôi sao chết bị mạng nhện bao lại trong thần vực lúc này, chúng xuất hiện biến hóa.
Có một ít ngôi sao chết bắt đầu chấn động, bề mặt ngôi sao như địa chấn kịch liệt quay cuồng rách ra, để lổ ra . . . . con mắt khổng lồ ẩn giấu bên trong những ngôi sao chết này.
Đó là những con mắt màu trắng, nơi chúng nhìn tới tơ nhện nháy mắt lan tràn đồng thời mỗi một lần chớp mắt, khu vực bị nó nhìn tới liền sẽ có sinh linh ly kỳ hình thần câu diệt.
"Đó là phá diệt chi mục. . . . sinh mệnh trong thần vực bị thần linh ảnh hưởng sẽ xuất hiện đủ loại biến hóa, ngôi sao cũng giống vậy"
"Ta khi trước nghĩ cách dời đi một khỏa tới mi tâm của ta kiếp đó, tiếc là thất bại !"
Đội trưởng cảm thán.
Lúc này ngay phía trước đội trưởng cùng Hứa Thanh cũng có một ngôi sao chết mở mắt ra trong khi chấn động, lúc nó nhìn xung quanh giống như nhìn thấy được thứ gì thế là lập tức mạnh mẽ di chuyển. Nhìn tới chính là chỗ của Hứa Thanh cùng đội trưởng.
Ngay khi con mắt màu trắng nhìn tới đội trưởng trực tiếp lấy ra một vật phẩm nhìn không thấy được, đặt nó lên tay Hứa Thanh.
Hứa Thanh không có tránh đi, hắn cảm thụ được trên tay mình xuất hiện một dấu ấn không nhìn thấy, mà theo dấu ấn xuất hiện con mắt khổng lồ trong ngôi sao, ánh mắt nó mất đi tiêu điêm dần dần dời đi.
Hứa Thanh cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
" Vô tự thiên thư còn nhớ chứ, Hê Hê,tiểu a Thanh tin tưởng ta, lần này sư huynh chuẩn bị cực kỳ đầy đủ !"
Đội trưởng đắc ý giơ tay vung vẩy trước mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh gật đầu, nhớ tới 2 chữ mà ban đầu đội trưởng dấn đi thân phận muốn đạt được.
Một chữ là VÔ, một chữ là TỰ.
"Tác dụng của chúng nó chính là ẩn đi sự tồn tại của chúng ta, khiến những đại khủng bố nơi đây lờ đi chúng ta."
" Đi thôi, hiện giờ lộ trình của chúng ta đã thuận lợi hơn không ít, đằng trước chính là chỗ mục đích đầu tiên của ta.
Đội trưởng hưng phấn, phi nhanh về phía trước.
Hứa Thanh lắc đầu, đi theo sau hắn.
Vài ngày trôi qua, sau khi đi qua vô số khe hở trong mắt Hứa Thanh xuất hiện một mảnh khu vực đặc thù.
Đó là một vùng biển lớn màu đỏ.
Nước biển kỳ dị, nó đông cứng vô biên vô hạn.
Trong biển có thể liên tiếp nhìn thấy những vỏ sò dựng đứng, cao tới vạn trượng, thi thoảng có cái mở ra chỗ sâu bên trong có cự thú đầu lâu nhìn như của diều hầu.
Đội trưởng chỉ tay về phía trước.
"Tới rồi, tiểu a Thanh, nơi này chính là chỗ mục đích đầu tiên của chúng ta."
Tấu chương xong