TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 810

Chương 810

Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé ngẫm nghĩ rồi nói: “Bán thế nào ạ? Em phải về nhà với chị à? Hay chỉ cần tới tổ phim xem chị diễn là được? Lúc đưa tiền em có thể tự đếm tiền không?”

Nếu chỉ cần đến thăm đoàn phim khi Cố Thất Thất đang làm việc thì Túc Bảo có thể đồng ý!

Bé sẽ kiếm được 1 tỷ, cậu cả sẽ không cần vất vả kiếm tiền nữa!

Cố Thất Thất: “???”

Bà cụ Tô và Tô Lạc: “…”

Hóa ra đây gọi là…. bị bán đi còn giúp đếm tiền đó ư…?

Cố Thất Thất không khỏi bật cười: “Chị nói đùa với em đó! Nhóc mê tiền ơi, sau này nếu có người nói muốn mua em thì em phải nói không được, biết chưa nào?”

Thật là, cô bé con đáng yêu quá, bị người ta bán còn giúp người ta tính tiền!

Một lát sau, hai người đã lau mặt sạch sẽ.

Bà cụ Tô nhìn đồng hồ và nói đã đến giờ về nhà.

Túc Bảo sớm có thắc mắc trong lòng nên tranh thủ thời gian hỏi luôn: “Chị Thất Thất ơi, quỷ mà các chị nói không phải ma quỷ thật đúng không ạ?”

Cố Thất Thất đáp: “Đương nhiên rồi, đó chỉ là cách gọi khác đối với kẻ thù của chúng ta thôi!”

Cô ấy nói tiếp: “Trên đời này nào có quỷ đâu em!”

Nghe vậy, Tô Lạc không hề chớp mắt!

Tô Tử Du trầm mặc.

Túc Bảo muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hỏi: “Vậy nếu trông thấy quỷ thì chị Thất Thất có sợ không?”

Cố Thất Thất: “Vậy phải xem là quỷ gì!”

Túc Bảo nói: “Nữ quỷ thì sao?”

Cố Thất Thất: “Chị sẽ huýt sáo rồi nhào tới!”

Túc Bảo: “??”

Tô Lạc: “…”

Tô Tử Du: Muốn được gọi là dũng sĩ, đến ma quỷ cũng không tha!

Bà cụ Tô bước tới nắm tay Túc Bảo, khẽ mỉm cười: “Đã làm phiền cháu rồi!”

Cố Thất Thất vội vàng đứng dậy, cười nói: “Không phiền, không phiền, con cũng rất thích cô bé này!”

Bà cụ Tô gật đầu: “Vậy chúng ta về trước nhé.”

Cố Thất Thất vẫy tay, nhìn cục bột nhỏ lên xe rời đi.

Cô ấy bỗng nhớ ra mình chưa trao đổi phương thức liên lạc với Túc Bảo.

Cố Thất Thất: Hỏng bét, không ngờ cô ấy lại quên chụp hình chung với cục bột nhỏ siêu dễ thương.

Hoặc chụp riêng một tấm hình của cô bé con cũng được!

Cố Thất Thất dời mắt nhìn về phía Tô Lạc.

Cô ấy cầm điện thoại chạy tới, cười híp mắt nói: “Thầy Tô, thầy có thể add wechat với tôi không? Tôi và thầy làm việc cùng nhau lâu như vậy mà ngay cả thông tin liên lạc của thầy tôi cũng không có!”

Đọc truyện chữ Full