TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1229

Chương 1229

Nếu cô ta không thể có được một người đàn ông như vậy, thì dựa vào đâu mà người khác có thể có được chứ?

Lạc Tuyết Kỳ vốn đã cảm nhận được nguy hiểm, cú đánh này của trưởng lão Vô Cực Môn mạnh hơn nhiều so với chín cú đấm vừa rồi, Lạc Tuyết Kỳ thậm chí có ảo giác rằng cô không thể thở được.

Lần này, cô không muốn liên lụy đến Trình Kiêu nữa Bây giờ lại nghe thấy Dương Phi Yến ở một bên hét lên, tâm trí cô nhất thời càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình “Hừ, cho dù có chết, thì tôi cũng sẽ không để cho người phụ nữ lấy oán báo ơn kia khinh thường tôi!”

Nhìn thấy bàn tay màu xanh đó đập vào đầu Trình Kiêu bằng uy lực vô hạn, Lạc Tuyết Kỳ đột nhiên duỗi tay ra đẩy Trình Kiêu sang một bên.

Vì không kịp phòng bị nên Trình Kiêu đã thực sự bị cô đẩy ra.

“Trình Kiêu, lần này tôi sẽ không trở thành gánh nặng của anh!”

Lạc Tuyết Kỳ hét to một tiếng, khẽ mỉm cười nhìn Trình Kiêu, nước mắt cô từ khóe mắt rơi xuống.

“Lần này sẽ không ai nói tôi là gánh nặng nữa nhỉ!” Lạc Tuyết Kỳ thầm nghĩ thế trong lòng, sau đó nhắm mắt lại chờ chết.

Tuy nhiên, sau khi chờ đợi một lúc lâu, bàn tay khổng lồ màu xanh của trưởng lão Vô Cực Môn vẫn chưa hề rơi xuống.

Lạc Tuyết Kỳ nhịn không được mở mắt ra, nhìn thấy Trình Kiêu vốn đã bị cô đẩy ra giờ phút này đang đứng trước mặt cô, một tay anh túm lấy cổ tay của trưởng lão Vô Cực Môn.

Phá Quân Đại Thủ Ấn kinh thiên động địa đó lại hoàn toàn không làm Trình Kiều bị thương.

“Bị chặn lại rồi à?”

Lạc Tuyết Kỳ sững sờ, có một loại cảm động khi thấy mình còn “Không ngờ anh lại đỡ được một quyền lợi hại như vậy! Hơn nữa, anh còn không bỏ rơi mình!”

Lạc Tuyết Kỳ cảm thấy rất hạnh phúc.

Cảm giác được người khác bảo vệ thật tuyệt.

Trưởng lão của Vô Cực Môn lúc này lại kinh ngạc không thôi.

Tuyệt chiêu kinh thiên động địa của ông ta mà lại bị Trình Kiêu dễ dàng phá vỡ như vậy.

Hơn nữa, cho dù ông ta cố gắng thế nào đi nữa thì cổ tay bị Trình Kiêu nắm lấy cũng không thể vùng thoát ra được.

Đôi tay của Trình Kiêu giống như những chiếc kẹp thép khổng lồ, như thể có thể nghiền nát mọi thứ.

“Tên nhãi kia, cậu đã qua ải rồi!” Trưởng lão Vô Cực Môn trầm giọng nói.

Lúc này Trình Kiêu mới buông tay ra, trưởng lão Vô Cực Môn vội vàng lùi lại, mặt đầy cảnh giác nhìn Trình Kiêu.

Ba vị trưởng lão khác lập tức tiến lên, không thể tin kêu lên: “Cửu trưởng lão, không ngờ ông lại thua rồi?”

“Cửu trưởng lão, ông hoàn toàn không sử dụng toàn lực đúng không? Phá Quân Đại Thủ Ấn sao có thể bị một tên nhãi mới nhú lông dễ dàng chặn lại chứ! Sao có thể thế được!”

“Không sai, Cửu trưởng lão, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy!

Ngay cả tôi cũng không dám nghênh chiến với Phá Quân Đại Thủ Ấn mà sao tên nhóc hai mươi tuổi cỏn con này có thể cản lại được chứ?”

Ba vị trưởng lão vây quanh Cửu trưởng lão hỏi không ngừng Cửu trưởng lão bị hỏi đến khó chịu, cả giận nói: “Các ông hỏi tôi thì thôi hỏi ai đây? Làm sao tôi biết cậu ta chặn lại Phá Quân Đại Thủ Ấn của tôi như thế nào chứ? Vừa rồi không phải các ông đã tận mắt nhìn thấy sao? Thế nên các ông hẳn sẽ rõ ràng hơn so với tôi đấy!”

Đọc truyện chữ Full