Châu Dị từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Khương Nghênh.
Khương Nghênh khép hờ mắt nhìn lại anh, không trả lời cũng không bước tiếp.
Châu Dị dứt lời, thấy Khương Nghênh vẫn đứng yên không cử động, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Em không lên thì tôi xuống nhé?”
Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên, đôi môi đỏ mấp máy:“Anh hút thước trước CCTV?”
Châu Dị đáp:
“Tôi bảo đạo diễn lưu tắt CCTV rồi.”
Khương Nghênh: “À…”
Châu Dị nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của cô, hơi nhíu mày.
Hai người, một trên một dưới yên lặng vài giây, để tránh không khiến cho người khác nghi ngờ, cô bèn bước lên lầu.
Châu Dị ngậm điếu thuốc nhìn cô, ánh mắt phóng túng, đảo tới đảo lui ngay cổ áo bộ đồ thể thao của cô.
Khi hai người sắp lướt qua nhau, Châu Dị kéo cổ tay cô, rồi ép cô vào tường.
Châu Dị ngậm lệch điếu thuốc nơi khóe miệng, một tay ôm lấy eo Khương Nghênh, còn một tay đặt bên hông cô.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh.“Anh không sợ tin đồn sao?”
Châu Dị cúi đầu, cười thầm bên tai cô.
“Kinh Nguyên đó thích em à?”
Khương Nghênh nghiêng đầu, né hơi thở nóng từ Châu Dị đang phà vào tai cô.“Liên quan gì đến anh?”
Châu Dị nhìn xuống, ánh mắt vừa khéo rơi vào trên chiếc cổ trắng ngần của cô, anh há miệng cắn. Nghe thấy tiếng kêu đau từ Khương Nghênh, anh cười thầm.
“Bà Châu, bà đang muốn cắm sừng tôi đấy à?”
Chiếc eo mềm mại của Khương Nghênh đau khiến cô vô thức rút người lại.“Châu Dị, anh tuổi chó à?”
Châu Dị:
“Nếu tôi là chó, thì em, người bị chó cắn là gì?”
Chiếc eo thanh mảnh của Khương Nghênh nâng lên, vừa khéo dán sát vào người Châu Dị.
Châu Dị nhoẻn miệng cười, rất hưởng thụ việc một bàn tay ép eo cô sát vào gần mình hơn.
Bị Châu Dị ôm sát, Khương Nghênh cảm thấy không bình thường, đôi môi đỏ mấp máy:“Đồ vô lại.”
Châu Dị cười ngốc:
“Đây là phản ứng bình thường của tôi.”
Khương Nghênh: “…”
Hai người đứng nơi góc lầu, hai thân hình sát rạt, nhìn nhau.
Đôi mắt hoa đào của Châu Dị đầy ý cười, vẻ mặt Khương Nghênh bình thản.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Châu Dị nói nhỏ:
“Lát nữa tôi đi mua thức ăn với em nhé?”
Khương Nghênh nói:“Anh điên à?”
Châu Dị cúi đầu vuốt nhẹ vào môi cô.
“Em có thuốc chứ?”
Khi Khương Nghênh nghiêng đầu sang một bên né tránh.“Châu Dị, tôi khuyên anh một câu. Nếu mà não rỗng cũng đừng lo, nhưng tuyệt đối đừng có để nước vào.”
Khương Nghênh nói xong, đúng lúc tiếng nói chuyện giữa Lục Hành và Chúc Kha vang lên ở một góc khác.
“Dạo này công việc anh bận không?”
“Cũng tạm, ngoài show này còn nhận vài .”
Khương Nghênh hít một hơi thật sau, rồi đưa tay đẩy Châu Dị ra.
Sau khi về phòng ngủ, Khương Nghênh vào ngay nhà vệ sinh.
Lúc nãy Châu Dị cắn khá mạnh, Khương Nghênh soi gương, phát hiện dấu răng đỏ ngay trên cổ nơi anh cắn.
Khương Nghênh chau mày, bước ra khỏi phòng, lục tìm một chiếc áo len cổ lọ màu trắng sữa trong tủ đồ.
Khi đến phòng khách lại, Khương Nghênh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen bên ngoài chiếc áo len màu trắng sữa, một chiếc quần thẻ thao cùng màu trắng sữa và mang đôi giày da dê cao gót.
Vừa năng động vừa nữ tính.
Nhìn thấy Khương Nghênh, hai tay Kim Bố chống cằm đầy tán thưởng như em gái fan.
“Chị Khương Nghênh, chị rõ ràng là nữ thần hoàn hảo trong mắt trong tim em. Không chỉ xinh mà gì cũng biết làm. Ngay cả mặc đồ cũng có cảm giác thời trang nữa.”
Khương Nghênh:“Cảm ơn.”
[Người quang minh chính đại không vòng vo, sau này tôi phải học cách phối đồ của Khương Nghênh.]
[Cật lực yêu cầu Khương Nghênh ra một số livestream về cách phối đồ. Ha ha ha…]
[Kim Bối hoàn toàn đã trở thành em gái fan của Khương Nghênh. Ha ha… Buồn cười quá!]
Khương Nghênh cười thân thiết và chân thành, Châu Dị đứng ở lầu hai tay đút túi quần nhìn cô.
Đang nhìn, thì điện thoại trong túi rung lên. Châu Dị móc điện thoại ra xem màn hình, một tin nhắn weixin xuất hiện.
-Đồ chó, không phải cậu bảo từ bỏ Khương Nghênh từ mấy năm trước rồi à?