Con người Châu Dị có độc, giống như anh túc vậy.
Khương Nghênh bị anh hôn đến mức dần dần bủn rủn, cho đến khi eo cô bị đè sát bức tường phía sau.
Nụ hôn kết thúc, Châu Dị kề trán mình vào sát trán cô, cười thầm.
“Đến phòng của em?”
Khương Nghênh khép hờ mắt nhìn anh.“Châu Dị, anh không treo biển hành nghề đúng là đáng tiếc.”
Châu Dị cười nửa miệng.
“Miễn phí chẳng phải tốt hơn sao?”
Khương Nghênh mấp máy đôi môi:“Đồ rẻ chẳng có gì tốt cả.”
Châu Dị đồ rẻ chẳng có gì tốt cuối cùng vẫn dựa vào ý chí ngoan cường mà leo lên được giường của Khương Nghênh.
Vừa đến nửa chừng, Khương Nghênh cấu bàn chân trắng ngần đá anh.
Thân người Châu Dị khựng lại, vì khống chế, đôi bàn tay xuôi hai bên thân Khương Nghênh lộ rõ cơ bắp.
Giọng Châu Dị trầm ấm, thu hút có đôi chút lấy lòng: “Hử?”
Khương Nghênh ngửa đầu nhìn anh, dưới ánh trăng, cả người cô trắng sáng.
“Anh nghĩ cách gì chặn miệng mấy người đó đi.”
Châu Dị biết rõ nhưng còn cố hỏi: “Cái gì?”
Khương Nghênh cong chiếc eo thon rụt người lại.
“Anh nói xem?”
Một tay Châu Dị giữ chặt vòng em cô rồi ấn xuống dưới.“Anh sẽ cố.”
Khương Nghênh:
“Là bắt buộc, không phải cố.”
Lúc này Châu Dị đã giương cung, không thể không bắn, anh ép người mình xuống, rồi nói với giọng thật trầm.“Được, bắt buộc.”
Hôm sau.
Sang hôm sau, sự việc qua một đêm lên men cơ bản đã được định hình.
Dù là chuyện Thiệu Hạ hay là Chúc Kha, hay là chuyện Khương Nghênh quyến rũ Châu Dị.
Đều giống như Khương Nghênh dự liệu, phía cảnh sát vừa công bố thông tin thì về cơ bản Thiệu Hạ và Chúc Kha được tẩy trắng.
Va i trò khác nhau, đánh giá của đại chúng đương nhiên cũng khác nhau.
Tuy thi thoảng cũng có vài người loi choi nói rằng đây là kết quả dưới sự giúp sức của chủ nghĩa tư bản. Nhưng đa số lời đánh giá đều là tốt, đều đồng cảm.
Còn về chuyện Khương Nghênh và Châu Dị, Quan Luy vẫn đang tích cực bôn ba, mỗi lúc một đưa ra chứng cứ xác thực.
Đám người hóng chuyện không hiểu nên là loi choi phát ngôn dưới thông báo của cô như một đám lúc nhúc, có điều ngoài số fan mà bao năm cô tích cóp được thì đa số đều là người hóng chuyện.
Khi Kiều Nam gọi đến, Khương Nghênh tắm xong, vừa từ phòng tắm bước ra. Cả người đầy nước, làn da trắng như bột m ì.
“A lô, Kiều Nam!”
Kiều Nam:
“Trưởng phòng Khương, chuyện phía Quan Luy phát triển có hơi đi xa so với dự liệu, có cần can thiệp không?”
Khương Nghênh bước đến bìa giường ngồi xuống, mở weibo lên xem qua loa, rồi chau mày.“Cô ta đang chặn đường lui của mình rồi.”
Kiều Nam truy hỏi.
“Liệu có ảnh hưởng gì đến chị và Sếp Châu không?”
Khương Nghênh mấp máy moi, thản nhiên trả lời:“Không đâu, chuyện này đừng để phòng công chúng công ty giải quyết, tự tôi sẽ giải quyết.”
Kiều Nam ngừng lại một chút rồi đáp: “Vâng.”
Cúp máy của Kiều Nam, Khương Nghênh gọi cho quản lý Vương Khả của Quan Luy.
Điện thoại nối máy, không chờ Vương Khả lên tiếng, Khương Nghênh hỏi luôn.
“Quan Luy ở đâu?”
Vương Khả cà lăm trả lời.“Ở nhà, trưởng phòng Khương, cô…”
Không đợi Vương Khả trả lời, Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng:
“Gần một tiếng nữa tôi sẽ đến, nhớ mở cửa.”
Khương Nghênh dứt lới, cúp máy rồi thay đồ.
Khương nghênh lái xe đến khu nhà của Quan Luy. Có không ít tay săn ảnh đứng dưới lầu.
Khương Nghênh ngồi trong xe chờ một lúc, rồi cô mở cửa xe lấy túi xách thản nhiên xuống xe.
Những lúc thế này thì càng kính râm mũ đen sẽ dễ gây chú ý.
Ngược lại, như Khương Nghênh dù có người nhận ra thì đối phương cũng sẽ suy nghĩ có phải là nhìn nhầm người không.
Khương Nghênh bước trên đôi giầy cao gót lên lầu, đi một mạch chẳng có ai ngăn cản. Khi đến trước cửa nhà Quan Luy, cô đưa tay gõ cửa.
Vài giây sau, cửa phòng mở ra. Vương Khả ra mở cửa với đôi mắt thâm quần. “Trưởng phòng Khương, cô đến rồi.”
Khương Nghênh bước vào trong.
“Quan Luy đâu?”
Vương Khả vẻ mặt nhăn nhó.“Phòng ngủ.”
Khương Nghênh “ừ” rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Khương Nghênh vừa đi được hai bước, Vương Khả đuổi theo.
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh dừng bước xoay đầu lại nhìn.“Ừ?”
Vương Khả bặm môi nói:
“Trưởng phòng Khương, tôi biết lần này Quan Luy sai rồi. Hơn nữa còn rất sai. Nhưng cô có thể nể tình cô ấy đã đóng góp nhiều cho Châu Thị Media trong những năm qua mà tha cho cô ấy không?”
Khương Nghênh nói giọng rất lạnh lùng mạch lạc:“Con người trừ việc tự độ thì người khác chẳng giúp được gì đâu.”
Vương Khả: “…”
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủ, mà người Quan Luy như suy nhược.
Đầu tóc rối bù, trông ốm hẳn đi.
Nhìn thấy Khương Nghênh, trong đôi mắt Quan Luy ánh lên sự đề phòng.
“Cô đến xem trò cười của tôi?”
Khương Nghênh đưa mắt nhìn cô:“Cô có chuyện gì đáng để tôi cười?”
Quan Luy:
“Cô hại tôi ra nông nỗi này, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
Khương Nghênh nhìn cô ta, chợt nhìn thấy bóng dáng mẹ mình trên người cô.
Cũng như vậy, vì yêu mà nổi điên. Vừa tội nghiệp vừa bi ai, nhưng khiến người ta không thể đồng tình.
Khương Nghênh lạnh lùng mở miệng.“Cô nghĩ là tôi đã hại cô ra nông nỗi này?”
Quan Luy nhìn Khương Nghênh với ánh mắt phẫn nộ.
“Lẽ nào không phải sao?”
Khương Nghênh mở miệng.“Người ngoài không rõ quan hệ giữa tôi và Châu Dị, còn cô thì chắc chắn rõ như ban ngày. Tôi với Châu Dị kết hôn không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tôi luôn nể tình hai người là thanh mai trúc mã nên vẫn luôn giữ thể diện cho cô mà mắt nhắm mắt mở về chuyện cô níu kéo anh ấy.”
Khương Nghênh nói rồi ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Quan Luy, có phải là tôi quá dễ dãi với cô, khiến cô hiểu lầm là tôi mới là người phải trốn núp trong mối quan hệ này không?”
Khương Nghênh từng câu rõ ràng mạch lạc.
Quan Luy kinh ngạc, ban đầu còn ngồi thẳng người, giờ thì nằm soài ra giường.
Vương Khả đứng ngay cửa càng sửng sốt nhiều hơn, mở miệng muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Bầu không khí trong phòng chợt yên lặng, Khương Nghênh lại nói tiếp:
“Hãy xóa bài đăng weibo của cô, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô dẹp chuyện này.”
Quan Luy không lên tiếng, ngồi soài trên giường không động đậy.
Khương Nghênh cực kỳ nhẫn nại, đưa mắt nhìn đồng hồ.Cô có 10 phút để suy nghĩ.”
Quan Luy bặm môi, mãi một lúc sau mới nhìn Khương Nghênh.
“Cô đang ở cùng với anh Dị?”
Khương Nghênh mặt không đổi sắc.“Chúng tôi vốn là vợ chồng, ở cùng nhau rất bình thường.”
Quan Luy như bịai đâm vào tim.
“Cô có thể gọi cho anh Dị trước mặt tôi không?”
Khương Nghênh biết tâm tư của Quan Luy là đang muốn ép mình dứt khoát.
Khương Nghênh nghe nói vậy, móc điện thoại gọi cho Châu Dị.
Chuông đổ chỉ một giây, đầu bên kia nghe máy. Giọng Châu Dị trầm ấm:“Bà xã, em nhớ anh rồi à?”