Cảnh đêm có phần tối, Châu Dị ngồi trong xe ngậm điếu thuốc đang cháy.
Rít một hơi thật sâu, rồi anh nhìn lên cánh cửa sổ thân thuộc.
Có lẽ giờ này Khương Nghênh vẫn chưa ngủ, đèn phòng ngủ vẫn còn đang sáng, ánh đèn trông có hơi ngả vàng.
Châu Dị hút xong điếu thuốc, tâm trạng dần bình phụ trở lại, anh rút di động từ trong túi mở cửa sổ chat với Khương Nghênh nhắn tin wechat cho cô: Em ngủ chưa?
Tin nhắc đã gửi nhưng vẫn im lặng như tờ.
Châu Dị nhìn vào màn hình di động, chẳng có động tĩnh gì khiến anh phải bật cười, anh đẩy cửa xe bước xuống.
Trong chung cư, Khương Nghênh tắm xong vừa ra, đang chuẩn bị sấy tóc, di động trên đầu giường rung lên hai lần.
Khương Nghênh vắt chiếc khăn trên vai rồi cầm di động lên xem, trên điện thoại là một mẩu tin nhắn weichat và một thông báo về weibo.
Tin nhắn thì do Châu Dị gửi, Khương Nghênh bỏ qua, cô lướt mắt nhìn nội dung của weibo: Quan Ly đăng thông báo mãi mãi rút lui khỏi giới giải trí.
Khương Nghênh chau mày, nghĩ đến cuộc gọi của Châu Dị tối nay.
Không phải là đến để cầu xin sao?
Sao lại rút lui rồi?
Suy nghĩ một hồi, Khương Nghênh vẫn không đoán ra được, nên cô không nghĩ nữa mà đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục sấy tóc.
Hôm nay cô bị Châu Dị giày vò trong xe cũng đủ thảm, giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng sự đau nhức trên người.
Nghĩ đến Châu Dị, Khương Nghênh ngồi xuất thần trước bàn trang điểm, suy nghĩ lại càng nhiều hơn.
Ví dụ tối nay ở nhà cổ của họ Châu.
Mấy hôm nay cô luôn phát rầu, nên làm thế nào để nói với ông cụ Châu về chuyện của Tô Dĩnh, không ngờ Châu Dị lại giải quyết gọn gàng như vậy.
Không thể không thừa nhận, cô rất cảm ơn Châu Dị về chuyện tối nay.
Những lời Châu Dị nói ra thì không có gì, nhưng nếu nó xuất phát từ miệng Khương Nghênh, thì với sự sắc sảo của cụ Châu, không chừng ông ấy sẽ nghĩ ngợi gì đó.
Quả nhiên hợp tác với người như Châu Dị, lợi ích vượt xa so với tưởng tượng.
Nghĩ đến lợi ích, Khương Nghênh không khỏi nghĩ đến tệ lậu.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn lên gương, những dấu vết nơi xương đòn của cô e là có ba lớp phấn cũng không thể che khuất.
Khương Nghênh đang nghĩ ngợi mai làm thế nào để che chắn thì chợt vang lên tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Khương Nghênh bừng tỉnh, ngập ngừng rồi đứng lên ra mở cửa.
Vào giờ này những người có thể đến đây không nhiều, Khúc Tích thì dạo này đang đi công tác, còn Thường Bác dạo này đã vào đoàn quay vai nam thứ N, chỉ duy nhất một người có thể đến, không còn nghi ngờ gì nữa là Châu Dị.
Cô vừa mở cửa, Khương Nghênh đã nhìn thấy kẻ đã gây ra vết tích trên xương đòn của cô, bèn chau mày.
“Anh có chuyện?”
Một tay Châu Dị chống lên khung cửa cúi mắt nhìn Khương Nghênh, đôi môi mỏng cong lên, cười nửa miệng.“Anh muốn vào uống cốc nước.”
Khương Nghênh không nói tiếp, mà vẫn đứng chặn tại cửa.
Thấy vậy, Châu Dị chau mày.
“Đến nhà là khách, mà em cũng chẳng cho anh được cốc nước sao?”
Khương Nghênh:“Anh chắc là anh chỉ muốn uống nước?”
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị bật cười.
“Nếu không thì anh còn có thể làm gì?”
Hai người nhìn nhau, Châu Dị nhận ra sự cảnh giác từ Khương Nghênh.“Em nghĩ tinh lực của anh ghê gớm lắm sao?”
Khương Nghênh:
“Thực sự là rất ghê gớm.”
Châu Dị:“Em đang khen anh đó.”
Châu Dị đang nói ở thể khẳng định.
Khương Nghênh không lên tiếng, tố chất tốt đẹp được rèn dũa bao năm giúp cô kiềm chế cái lườm dành cho anh.
Nói ra, Khương Nghênh rất khâm phục Châu Dị ở phương diện này.
Tuy hai người về danh nghĩa là quan hệ hợp tác, nhưng thực ra cô chẳng hề nể mặt anh chút nào.
Nhưng nhìn anh đi, bao lần gặp khó vẫn hết lần này đến lần khác không buông bỏ.
Châu Dị dứt lời, hai người nhìn nhau căng thẳng trong vài giây.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, cô biết chắc chắn Châu Dị sẽ không thỏa hiệp, nên hơi mím môi, rồi xoay người bước vào bên trong.
“Uống nước lọc hay uống nước gì?”
Châu Dị xông xáo vào nhà, đứng ở cửa đổi giày.“Đều được.”
Nghe Châu Dị nói đều được, Khương Nghênh bước đến tủ lạnh lấy cho anh một bình nước khoáng.
Đang chuẩn bị đóng cửa tủ lạnh, Châu Dị chợt ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm gác lên vai cô rồi trầm giọng nói.
“Nghênh Nghênh, thực ra hôm nay anh rất không vui.”
Khương Nghênh làm trưởng phòng quan hệ công chúng không phải là thừa.
Loại người gì cô cũng từng gặp, cô phân biệt rõ người đàn ông đang đứng sau lưng mình nói thật hay là nói dối.
Nhận ra Châu Dị không nói dối, cô cũng không giãy dụa, cô mở nắp chai nước suối rồi đưa cho anh.
“Uống nước làm dịu lại đi.”
Châu Dị không cầm, mà cứ thế uống, anh mở miệng:“Em nói xem, bà ấy dù gì cũng có ơn dưỡng dục với anh, hôm nay anh làm vậy liệu có vô hậu lắm không?”
Khương Nghênh:
“Tôi không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.”
Châu Dị cạ cạ cằm mình trên vai Khương Nghênh.“Nói ra có chút phức tạp.”
Khương Nghênh bóp bóp bình nước.
“Anh uống nữa không?”
Châu Dị:“Em muốn nghe chuyện xảy ra tối nay không?”
Châu Dị nói rất tự nhiên, nhưng sau khi anh dứt lời thì thót tim lại.
So với sự căng thẳng của Châu Dị, Khương Nghênh lại rất thản nhiên, cô vặn nắp bình, xoay đầu nhìn anh.
“Có thể nghe anh nói, nhưng anh có thể buông tôi ra không? Chúng ta đổi chỗ nói chuyện.”
Châu Dị nghe nói, đôi môi như lướt nhẹ trên chiếc cổ trắng ngần của cô, miệng cười đểu giả.“Được.”
Châu Dị trả lời sảng khoái, lúc buông tay thì lại nhớp nháp.
Khương Nghênh cảm nhận được sự quấn quýt của Châu Dị, cô xoay người ném chai nước vào lòng Châu Dị, rồi thuận thế đẩy anh ra.
Hai người lần lượt bước đến ghế sô pha. Châu Dị ngồi ở một chiếc ghế nhỏ, còn cô ngồi trên ghế sô pha cho một người đối diện anh.
Châu Dị ngửa mắt nhìn cô, cười đùa:
“Cách xa như vậy thì nói kiểu gì?”
Khương Nghênh thản nhiên đưa tay lấy nước ép trên bàn trà được rót từ trước.“Không sao, anh nói đi, thính lực của tôi tốt lắm.
Khương Nghênh nói xong, cầm cốc nước ép dịch người vào ghế sô pha.
Châu Dị nhìn dáng vẻ bình dị trong nhà hiếm thấy, hơi banh chân ra, tay đặt lên đầu gối của Khương Nghênh thì bật cười. Anh hỏi:
“Trong nhà có thuốc không?”
Khương Nghênh:“Có, trong ngăn kéo trước mặt anh có, nhưng không phải thuốc cho nam.”
Châu Dị cúi đầu, đưa tay kéo ngăn kéo trước mặt.
Cái cô này! Bên trong xếp đủ mọi loại thuốc lá cho nữ một cách ngay ngắn.
Châu Dị lấy ra một hộp tháo ra, nheo mắt nhìn Khương Nghênh.
“Bình thường em ở nhà hút thuốc?”
Khương Nghênh không trả lời câu hỏi của anh.“Kể chuyện hôm nay của anh đi, làm sao Quan Luy đang yên lành tự dưng thông báo giải nghệ vĩnh viễn?”
Châu Dị nghe nói ngậm điếu thuốc ngẩng lên.
“Hử?”
Khương Nghênh: “Anh không biết?”
Châu Dị đốt thuốc:
“Anh không biết.”
Khương Nghênh bặm môi rồi nói.“Tôi biết rồi, anh nói tiếp đi.”
Ngón tay thon dài của Châu Dị kẹp điếu thuốc đập đập tàn.
“Em ở nhà hút thuốc?”
Khương Nghênh chau mày.“Không bảo anh tiếp tục nói chuyện này, nói chuyện tối nay của anh ấy.”
Châu Dị đập tàn xong, gắn lại lên môi.
“Sau này em ít hút thôi, để anh nhìn thấy một lần thì anh sẽ đích thân đút cho em hút một lần.”
Châu Dị nói xong, cũng không quan tâm Khương Nghênh có phản bác hay không, anh rít một hơi sâu rồi nhìn cô nói.“Những tin đồn trước kia của anh với Quan Luy là giả.”
Khương Nghênh hơi sửng sốt.
“Hả?”
Châu Dị cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng, vì căng thẳng, nên tay chợt hơi run. Tro thuốc rơi xuống chiếc quần Âu. “Không chỉ những tin đồn liên quan với Quan Luy là giả, mà cả với những ngôi sao nữ khác lẫn người mẫu đều là giả.”