Châu Dị như thể đang thì thầm với Khương Nghênh, nhưng lại chẳng hề nén giọng.
Khương Nghênh xoay đầu nhìn anh, thấy sự chân thành trong ánh mắt cười của anh, những lời cô muốn cảnh cáo chợt nghẹn lại nơi cổ họng.
Tục ngữ nói rất đúng, không ai đánh kẻ chạy lại, huống chi hôm nay phải diễn màn kịch này cho Tô Dĩnh xem. Khương Nghênh không thể làm chuyện ăn cháo đá bát được.
Khương Nghênh cân nhắc thiệt hơn, cúi đầu nếm một miếng rồi trả lời.
“Vị cũng ngon đó.”
Châu Dị mỉm cười không lên tiếng.
Châu Dị quen với việc nắm bắt lòng người, anh nhận ra sự ẩn nhẩn nơi Khương Nghênh, nên sau đó rất yên ắng. Cả buổi với thái độ khiêm tốn và nói chuyện với Tô Dĩnh.
Ban đầu, hai người đang nói chuyện về phong cảnh con người của Bạch Thành, cuối cùng nói chuyện này xọ chuyện kia, không biết làm thế nào câu chuyện lại chuyển hướng đến thân thế của Châu Dị.
Tô Dĩnh hỏi Châu Dị.
“Mẹ kế hà khắc với cháu, vậy còn ba cháu thì sao?”
Châu Dị vẻ mặt thản nhiên.“Cũng chẳng tốt gì cho cam.”
Tô Dĩnh:
“Sao lại như vậy?”
Châu Dị:“Có lẽ là thấy cháu là một cái đuôi, ảnh hưởng đến tình cảm của ông với người vợ hiện tại.”
Tô Dĩnh nghe vậy, không kiềm được mà đỏ mắt.
“Rõ ràng là ông ấy thời trẻ phạm lỗi, chuyện này liên quan gì đến trẻ con?”
Châu Dị nhổm người lấy đũa dùng chung gắp thức ăn cho Tô Dĩnh, cười nói.
“Dì, không phải ai cũng lương thiện giống dì đâu.”
Châu Dị nịnh nọt rất tự nhiên, Tô Dĩnh chẳng thấy có gì không thoải mái cả.
Sau bữa ăn, những khúc mắc Tô Dĩnh có đối với Châu Dị dù chưa được gỡ bỏ hoàn toàn, nhưng cũng được hơn nửa.
Không chỉ gỡ bỏ phần nào khúc mắc, mà còn thấy đau xót hơn cho người cháu.
Sau bữa ăn, ba người ra khỏi khách sạn, Châu Dị đẩy Tô Dĩnh, Khương Nghênh đi bên cạnh hai người.
Đi đến bãi đỗ xe, trợ lý Trần từ một chiếc xe khác bước xuống, bồng Tô Dĩnh lên xe, sau đó đứng bên cạnh nghe sắp xếp.
Khương Nghênh thấy vậy ngẩng đầu nhìn Châu Dị.“Anh không về nhà?”
Châu Dị đưa tay vuốt giúp cô những sợ tóc bị gió thổi bay.
“Anh còn có chút việc, bảo Trần Triết đưa em và dì về.”
Khương Nghênh hững hờ đáp lại.“Không cần, em tự lái xe về được rồi.”
Châu Dị bóp nhẹ sau ót Khương Nghênh.
“Nghe lời đi. Dì lên xuống bất tiện, em không bồng được.”
Cảm nhận được cảm giác tê rần sau ót, Khương Nghênh bất chợt chau mày.
Châu Dị thấy vậy, bèn dừng lại. Không đợi Khương Nghênh nổi cáu, anh rút tay lại, rồi đưa chìa khóa cho Trợ lý Trần, và nói với Khương Nghênh.“Lên xe đi, đừng để dì chờ lâu, đến nhà nhắn tin cho anh.”
Sau khi nhìn theo Khương Nghênh lên xe rời đi, Châu Dị xoay người bước lên một chiếc xe khác.
Lúc này, Khúc Tích với Thường Bác đang ngồi ở văn phòng của cô.
Thường Bác ngồi trên sô pha, còn Khúc Tích ngồi trước bàn trà trước mặt anh.
Trời mùa đông nên hai người mặc áo bông, mỗi người tay cầm kem, vừa ăn, vừa nghĩ kế.
“Ông nói xem tay Châu Dị kia tự dưng tìm tôi hỏi chuyện Khương Nghênh là có ý gì?”
Khúc Tích nhìn Thường Bác hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. Cô cắn miếng kem, lạnh đến tê tái cả răng.
Thường Bách quay lại nhìn cô, kéo chặt áo lông trên người.
“Tôi nói bà này, trước khi mình nói chuyện, có nên mở máy lạnh không? Tôi thấy bà tiết kiệm cũng tiết kiệm vừa phải thôi chứ!”
Khúc Tích nghe nói, mắng Thường Bác là đồ đỏng đảnh, rồi đứng lên đến bàn làm việc rút một túi ấm từ trong ngăn kéo, xoay người bước đến đưa cho Thường Bác.“Chỗ nào lạnh thì chậm chỗ đó. Không phải tôi nổ với ông, nhưng đây là túi giữ ấm 24 tiếng đó.”
Thường Bác nhìn túi ấm trong tay Khúc Tích, cắn môi.
“Ơ này, bà tính nhờ cái này để vượt qua mùa đông à?”
Khúc Tích rất thản nhiên.“Không thì sao? Dùng điều hòa thì đắt như gì mà.”
Thường Bác:
“Thảm sưởi thì sao? Cũng tắt cả thảm sưởi luôn?”
Khúc Tích liếc mắt nhìn anh.
“Coi cái bộ giàu có của ông kìa, chưa sống kiểu nghèo khổ đúng không? Hãy nghĩ đến thế hệ già trước chúng ta đi, còn phải ở nhà tranh vách đất ấy, có một chỗ che mưa che gió là tốt lắm rồi. Còn đòi xe đạp gì nữa?”
Khúc Tích nói một mạch làm cho Thường Bác ngậm miệng.
Khúc Tích thấy Thường Bác không nói gì, lại nói:
“Ông thấy tôi giờ coi bộ kiếm sống khá khá, nhưng thực ra thì tôi chỉ là con ruồi con nhặng ven đường mà thôi. Kiếm miếng cơm nếu mà mặt mày không sạch sẽ, nếu ra đường không phải đi trên giày cao gót thì tôi còn có thể nghe thấy tiếng lục lạc phát ra từ người mình.”
Thường Bác nhìn túi giữ ấm trong tay, thực sự là lười trả lời Khúc Tích. Anh quay lại chủ đề chính.“Tay trợ lý của Châu Dị nói gì với bà?”
Khúc Tích suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Nói một đống chuyện linh tinh xong rồi trực tiếp hỏi tôi về chuyện bệnh tình của Nghênh Nghênh, cũng may là tôi nhạy bén, nếu là ông có đến tám, chín phần là bị lừa rồi.”
Thường Bác ngước mắt nhìn.“Còn có thể tiếp tục nói chuyện không?”
Khúc Tích lập tức cười huề, chắp hai tay cúi đầu.
“Anh Thường, em xin lỗi, em xin lỗi. Chúng ta nói tiếp vậy. Ông nói xem cái tay Châu Dị đó rốt cuộc là có ý gì?”
Thường Bác.
“Kết hợp với cú điện thoại tối qua của Nghênh Nghênh, liệu có khả năng là Châu Dị đã động lòng trước Nghênh Nghênh không?”
Khúc Tích nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.“Chấn động vậy sao?”
Thường Bác nhìn cô:
“Rất chấn động sao?”
Khúc Tích gật đầu.“Đúng là rất chấn động, trong ấn tượng của tôi, Châu Dị chính là hung thần ác sát.”
Thường Bác không khỏi bật cười.
“Vậy bà còn dám mở miệng bảo người ta tam cố mao lư?”
Khúc Tích.“Thì tôi cũng là để tạo thanh thế cho Nghênh Nghênh thôi mà. Nói thật, tôi nói xong câu đó thì hối hận lắm, bây giờ thì sợ chết được.”
Khúc Tích dứt lời, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Hai người đang nhìn nhau thì có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng.
Khúc Tích nghiêng đầu nói.
“Mời vào!”Trợ lý đầy cửa thò đầu vào.
“Giám đốc Khúc, có Sếp Châu đến tìm chị.”
Sếp Châu?
Khúc Tích đánh thót tim.
Thường Bác thấy vậy đưa tay vỗ vào vai cô.
Khúc Tích nhìn Thường Bác chăm chú, cứ nghĩ là anh sẽ nói gì đó an ủi mình, nào ngờ Thường Bác mở miệng lại nói.“Yên tâm, tôi sẽ lo việc chôn cất cho bà.”
Thường Bác vừa dứt lời thì Châu Dị đẩy cửa bước vào.
Thường Bác và Khúc Tích đồng thời đứng lên.
Châu Dị nhìn thấy hai người, không cần nghĩ cũng biết họ tụ tập ở đây là vì điều gì. Anh nhoẻn miệng cười. Người đàn ông trước giờ luôn cao ngạo, hôm nay lại có đôi chút khách sáo hiếm thấy.
“Hai người ngồi đi.”
Châu Dị dứt lời, chẳng hề câu thúc, mà bước đến sô pha một người ngồi trước mặt hai người và ngồi xuống.
Nhìn thấy Châu Dị từ khách thành chủ, Thường Bác và Khúc Tích nhìn nhau. Trao đổi ánh mắt với nhau.
Châu Dị thấy tương tác giữa hai người, nhưng giả vờ không thấy, đôi chân dài hơi mở ra, cầm hộp thuốc trên bàn trà rút ra một điếu gắn vào miệng.
“Hai vị bàn bạc xong chưa? Chuẩn bị cho ai nói chuyện với tôi?”
Uy lực từ Châu Dị toát ra khá mạnh, dù anh đã cố gắng thể hiện sự vui vẻ và hiền hòa, nhưng Thường Bác và Khúc Tích vẫn cảm thấy khó chịu.
Khúc Tích chợt có một cảm giác là không phải anh đến tam cố mao lưu mà là đến để giết người diệt khẩu.
Bầu không khí đông đặc lại chừng một phút, Thường Bác mở miệng phá vỡ bầu không khí ấy.“Khúc Tích, bà ra ngoài pha giúp cho sếp Châu cốc cà phê, tôi nói chuyện với anh ấy.”
Khúc Tích nhìn Thường Bác với ánh mắt đáng thương, vừa mới còn tỏ vẻ “tôi lo cho ông lắm”, thì ngay sau đó chuồn đi như không khí.
Đến khi cửa văn phòng đóng lại, Thường Bác mở lời với giọng bình tĩnh.
“Sếp Châu, tôi mạo muội hỏi anh một câu. Anh thích Nghênh Nghênh à?”
Châu Dị vẻ mặt lười biếng, giọng trầm ấm quyến rũ.“Cậu nghĩ sao?”