Khương Nghênh hỏi rất thẳng thừng.
Vương Thành nhíu mày.
“Tôi… tôi không biết.”
Khương Nghênh nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh.“Không biết?”
Vương Thành bắt trúng ánh mắt sắc bén của Khương Nghênh, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống.
“Tôi… tôi thực sự không biết, tôi không quen anh ta. Lúc đó tôi chỉ là một công nhân sửa chữa, anh ta nói cho tôi số tiền, bảo tôi giao xe cho anh ta, khi đó tôi đang chuẩn bị cưới, thiếu tiền quá nên là…”
Vương Thành càng nói càng chột dạ, càng nói càng nhỏ dần rồi im lặng.
Khương Nghênh ngồi ở ghế lái, vẻ mặt không biết là vui hay giận.
Cô cũng đoán được kết quả sẽ thế này.
Bất kỳ ai làm chuyện này cũng không thể nào để lại dấu vết để cho người ta nắm thóp.
Khương Nghênh trấn tĩnh trở lại, cô lại nói.“Anh còn nhớ hình dáng người đàn ông đó không?”
Vương Thành đưa tay lau mồ hôi trán.
“Thời gian cũng lâu quá rồi, tôi… không còn nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ đối phương là một người đàn ông trung niên, khi đó độ tuổi cũng 50 rồi, ăn mặc thì khá sang trọng, nhưng mà…”
Vương Thành nói rồi lại do dự một lúc.
Khương Nghênh tiếp lời. “Nhưng mà sao?”
Vương Thành nhìn sang Khương Nghênh.
“Tuy anh ta mặc sang trọng, cả người đều là hàng hiệu, nhưng không mấy khó nhận ra anh ta thực sự chẳng có tiền gì.”
Khương Nghênh.“Là sao?”
Vương Thành.
“Người thực sự có tiền đều có khí chất riêng. Ví dụ như cô… cô đây. Người đàn ông đó dù là nói chuyện hay là hành vi đều cực kỳ thô lỗ.”
Thô lỗ?
Rốt cuộc là người thế nào mới có thể dùng được cái từ này?
Khương Nghênh quét một vòng trong trí não, cũng không nghĩ ra ai trong nhà họ Châu có hình tượng như vậy.
Hơn 10 năm trước, tuổi tác có thể ở ngưỡng 50 thì chỉ có ông cụ Châu thôi.
Nhưng cái phong thái và khí chất của ông cụ Châu chẳng liên quan gì với cái từ “thô lỗ”.
Vương Thành nói xong, thấy Khương Nghênh không nói gì, bèn nuốt nước bọt hỏi.“Lúc nãy cô nói ba cô chết rồi, là vì xe có sự cố sao?”
Khương Nghênh nghe hỏi xoay lại nhìn anh ta, ánh mắt lạnh băng.
“Không chỉ ba tôi, còn có mẹ tôi nữa.”
Vương Thành kinh ngạc: “…”
Người ta nói rằng mình không vì mình thì trời tru đất diệt, nhưng nếu vì mình mà người khác phải trả giá bằng sinh mạng thì rất ít người có tâm lý mạnh mẽ đến mức lòng vẫn yên ổn.
Nghe Khương Nghênh nói xong, Vương Thành kinh ngạc đến không nói nên lời.
Không khí trong xe trở nên trầm lắng, Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng.“Anh đi đi.”
Vương Thành nghe vậy, nhất thời không hiểu.
“Hả? Tôi… tôi đi?”
Khương Nghênh xoay đầu nhìn anh ta.“Không thì tôi đưa anh đến cảnh sát?”
Vương Thành không dám trả lời, đẩy cửa bước xuống xe vội vã.
Nhìn thấy Vương Thành xuống xe, Cận Bạch phun nước bọt vào anh ta rồi bước đến xe, mở cửa xe ở ghế phụ rồi ngồi vào.
“Chị Khương Nghênh, chuyện sao rồi? Đã hỏi ra được chưa?”
Khương Nghênh lắc đầu.
“Không có, anh ta chẳng biết gì cả. Năm đó anh ta chỉ là thợ sửa xe, điều duy nhất anh ta nhớ là người đàn ông năm đó hơn 50 tuổi, cử chỉ thô lỗ.”
Cận Bạch nghe Khương Nghênh nói xong thì vò đầu.“Vậy chẳng phải chúng ta đã uổng phí nửa năm sao?”
Khương Nghênh thở dài.
“Cũng không uổng gì. Chí ít thì chúng ta biết được một nhân vật then chốt trong số đó.”
Nói rồi, Khương Nghênh tự cười mỉa mai.“Chỉ tiếc là ngay cả người đó có hình dáng thế nào thì tôi không biết.”
Khương Nghênh nói xong, Cận Bạch sửng sốt.
“Anh ta không nhớ hình dáng người đó?”
Khương Nghênh nói.“Có lẽ thời gian lâu quá nên anh ta quên thật. Hoặc là cũng có thể không dám nói, giả vờ quên.”
Cận Bạch chửi bới.
“Mẹ kiếp! Loại người hại người khác này lẽ nào chẳng có chút hối lỗi nào sao?”
Cận Bạch nói xong, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài cánh cửa ghế phụ vang lên.
Cận Bạch và Khương Nghênh không hẹn cùng ngoái đầu ra nhìn. Vương Thành đứng bên ngoài với gương mặt đỏ ửng.
Cậu Bạch xoay đầu lại nhìn Khương Nghênh.“Chị.”
Khương Nghênh:“Nghe thử anh ta định nói gì.”
Cận Bặt mặt sừng sộ kéo cửa xuống, giọng điệu kém vui.
“Chuyện gì?”
Vương Thành cắn môi, nhìn Khương Nghênh.“Tuy… tuy tôi không rõ anh ta trông thế nào, nhưng tôi nhớ trên cánh tay trái anh ta có một hình xăm. Hình như là chim ưng, màu đen, có hơi đáng sợ.”
Vương Thành nói xong, rồi đứng ngoài cửa xe cúi người chào Khương Nghênh.
“Tôi xin lỗi về chuyện năm đó. Tôi thực sự không biết là xảy ra chuyện như vậy.”
Khương Nghênh vẻ mặt bình thản.“Không nghĩ ra sao?”
Vương Thành: “…”
Khương Nghênh nói:
“Tôi nghĩ rằng anh đã nhận của đối phương một triệu, đối phương muốn làm gì có lẽ anh cũng không khó đoán.”
Vương Thành không ngờ là Khương Nghênh đã điều tra nhiều như vậy, bị nói trúng tim đen, nên hoảng loạn vội vàng bỏ chạy.
Nhìn thấy Vương Thành chạy vội, Cận Bạch xoay lại nhìn Khương Nghênh.“Cái tên đó khốn quá!”
Khương Nghênh: “Ừ.”
Trên đường về, Khương Nghênh lái xe đưa Cận Bạch về đến tận nhà.
Khi xe đậu ngoài cửa ngõ khu, Cận Bạch nhảy xuống xe rồi chào Khương Nghênh.
“Chị Khương Nghênh, không vào ngồi một chút à? Dạo này bà cứ bảo là nhớ chị.”
Khương Nghênh đang không vui, nhưng chẳng thể hiện ra ngoài, bèn cười.“Cậu nói với bà là tuần sau tôi đến thăm bà.”
Cận Bạch biết Khương Nghênh bình thường rất bận, nên cũng không cưỡng cầu.
“Rồi, em sẽ về nói với bà.”
Cận Bạch nói xong, đứng thẳng người vẫy tay với Khương Nghênh rồi xoay người vào trong khu.
Nhìn theo Cận Bạch rời đi, Khương Nghênh lái xe về nhà.
Sau một tiếng, Khương Nghênh đến Thủy Thiên Hoa Phủ, cô ngồi trên xe thẩn thờ một lúc rồi mới đẩy cửa xuống xe.
Vào giờ này, Khương Nghênh cứ nghĩ có lẽ Châu Dị không ở nhà, nào ngờ đẩy cửa bước vào thì thấy anh đang ngồi ở phòng khách chơi với Tô Dĩnh.
Không biết hai người đang nói gì mà khiến cho Tô Dĩnh cười vui vẻ.
“Nghênh Nghênh lúc bé thực sự như vậy à?”Tô Dĩnh cười đến không nhặt được mồm.
Châu Dị đưa cho Tô Dĩnh quả quýt đã lột hết vỏ, cười nói:
“Dạ, nhỏ mà già đời.”
Tô Dĩnh tự nhiên cầm lấy quả quýt từ tay Châu Dị.“Nó trước 5 tuổi không có như vậy đâu. Lúc nó đó cưng lắm, lại dẻo miệng nữa.”
Châu Dị cười trong đáy mắt.
“Dễ thương vậy à?”
Tô Dĩnh vẻ mặt kiêu ngạo.“Đúng vậy đó. Lúc đó nó…”
Không đợi Tô Dĩnh nói xong, Khương Nghênh đứng ở cửa cắt lời.
“Dì.”
Tô Dĩnh cũng tự nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh để túi xách ngay kệ cửa, mang dép lê bước vào nhà.“Dì ăn tối chưa?”
Tô Dĩnh không nhận ra vẻ mặt khác lạ của Khương Nghênh, mà cườI trả lời.
“Dì ăn rồi, Dị còn làm thêm cho dì hai món xào. Cháu thì sao? Ăn chưa?”
Khương Nghênh đáp.“Dạ, ăn rồi.”
Khương Nghênh nói xong, ra hiệu bằng mắt với Châu Dị đang ngồi trên ghế sô pha.
Châu Dị thấy vậy, đưa tay rút khăn giấy chùi miệng, dáng vẻ lười biếng đứng lên.
Tô Dĩnh thấy tương tác giữa hai người cũng chợt hiểu ra.
“Hai đứa cứ làm việc của mình đi, dì xem tivi một lúc.”
Khương Nghênh “dạ” rồi đi lên lầu hai.
Châu Dị mỉm cười đi theo.
Hai người lần lượt vào phòng, Khương Nghênh vẫn chưa kịp nói gì thì bị Châu Dị ôm từ sau lưng, cọ mặt vào cổ áo cô. “Em không vui à? Hử?”