Chương 3093
Ôn Mạc Âu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay thời tiết thật tốt.”
“Đúng vậy, trời càng ngày càng nóng.”
“Chiếc xe… Chiếc xe cũng rất tốt.”
“Đây không phải xe có nhãn hiệu nổi tiếng gì đâu. Bố tôi chỉ mua một chiếc xe bình thường và để tôi lái nó.”
“Chỗ này… Chỗ ngồi này rất thoải mái…”
Nói chuyện phiếm như vậy sẽ làm người ta phát điên!
Đúng là những câu nói của trực nam!
Bạch Minh Châu che mắt lại, thật sự không muốn nhìn thấy con trai mình, trong lòng không ngừng nói nhỏ, đây là con trai do chính mình sinh ra, không thể đánh con, không thể làm chuyện phạm pháp…
Đáng lẽ năm đó khi chọn chồng, bà †a nên suy nghĩ cẩn thận về vấn đề của thế hệ tương lai. Năm đó quá sơ sài, quá qua loal Trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng, bầu không khí đè nén.
Thì Uyển Nhi là người ngoài mà cũng không chịu được, tán gẫu thế này chắc chết người mất.
Dường như Ôn Mạc Âu cũng nhận ra mình đã nói nhiều điều kì quái nên có chút lúng túng, không biết nên kết thúc như thế nào.
Bạch Minh Châu không thèm nhìn anh ta, càng không muốn giúp anh ta kết thúc câu chuyện, mặt mũi của bà ta đã sớm mất hết rồi.
Thì Uyển Nhi cố gắng xoa dịu bầu không khí, nói: “Nghe nói nhà họ Ôn và nhà họ Cố đã mấy đời thân nhau. Niệm Noãn và anh Ôn đã quen nhau từ khi còn nhỏ, nên cũng coi như là thanh mai trúc mã đúng không?”
“Đúng, đúng vậy… Ôn Mạc Âu vội vàng đáp.
“Trước kia, Niệm Noãn thường nhắc đến anh với tôi, luôn nói anh là người thông minh đẹp trai, tôi vẫn luôn nghĩ rằng lời nói của cô ấy có chút phóng đại nhưng bây giờ nhìn thấy thì anh đúng là một người tàu giỏi, anh Ôn anh tuấn xuất chúng, bác gái lại trẻ như vậy, ai nhìn vào cũng không nghĩ hai người là mẹ con.
“Bác gái, vừa nãy hai người đi với nhau mà cháu cứ tưởng là một cặp chị em.”
“Bác gái dưỡng da thế nào mà đến giờ vấn đẹp như vậy? Cháu còn phải học hỏi nhiều từ bác.”
Bạch Minh Châu nghe nói thế, hơi nhíu mày, cô gái này có cái miệng rất ngọt, nói chuyện dễ nghe, khiến cho bầu – không khí trong xe trở nên tốt hơn.
Cô ta nở nụ cười, thỉnh thoảng lại nói vài câu, không đến nỗi tẻ nhạt lắm.
Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự, mọi người đi vào nhà, Thì Uyển Nhi cũng được giữ lại ăn cơm.
Cô ta gọi cho Cố Hy nhiều lần nhưng anh không nghe máy. Cô ta nhớ là hôm nay trong văn phòng không có nhiều việc lắm. Tại sao anh lại không về ăn bữa cơm đoàn viên chứ?
Sau khi ăn cơm xong, cô ta lấy cớ có việc rồi rời đi, nhanh chóng chạy đến văn phòng.
Cố Hy đang xem lại vài vụ kiện, thấy cô ta đến, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Đến cả bữa cơm đoàn viên mà anh cũng không về sao?”
“Bận!”
“Bận? Có phải anh không xem mình là người nhà họ Cố, không muốn hòa nhập vào phạm vi nhà họ Cố đúng không?”
Thì Uyển Nhi thử nói ra, cô ta muốn thăm dò anh xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Cố Hy đang chăm chú xem tài liệu, Anh thản nhiên nói.
nghe cô ta nói vậy, bàn tay đang lật tài liệu trở nên cứng đờ. Đôi mắt u tối đáng sợ, nhưng khi anh ngẩng đầu lên đã không thấy gì nữa, ánh mắt đó hoàn toàn biến mất.