TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4789

Chương 4789

Tiếng nhạc du dương lại vang lên thêm lần nữa.

Diệp Hân Nguy thở dài một hơi rồi bước lên sân khấu.

Lúc mới bắt đầu thì Vu Thắng Nam cũng có hơi thấp thỏm vì những lời Thẩm Thiên Nhật vừa mới nói.

Nhưng khi bà ta nhìn thấy trạng thái của Diệp Hân Nguy vấn tốt như lúc nấy thì cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều.

Vu Thắng Nam liếc qua Thẩm Thiên Nhật với vẻ lạnh lùng rồi nói: “Tôi cảm thấy biểu hiện của Hân Nguy rất tốt.”

Dường như Thẩm Thiên Nhật cũng đã nhận ra mùi thuốc súng trong những lời Vu Thắng Nam nói, lại thêm việc biểu hiện của Diệp Hân Nguy cũng rất bình thường cho nên ông ta nghĩ rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Còn mười mấy phút nữa là vở kịch sẽ kết thúc.

Có vô số người đang dần yên tâm.

Thậm chí cả Hy Đào đang đứng một bên sân khấu với tâm trạng bất an cũng thở phào một hơi.

Ngay lúc này có một người đàn ông trung niên đi từ cửa sau vào.

Vì tránh cho quấy rây đến các khán giả khác nên ông ta đi rất sát vào tường.

Cho đến khi ông ta đi tới gần dãy ghế vip thì bắt đầu gióng mắt tìm kiếm Thẩm Thiên Nhật và Vu Thắng Nam.

Hai người họ xem Diệp Hân Nguy biểu diễn một cách vô cùng chú tâm, cũng không có ngó nghiêng trái phải.

Người đàn ông kia định đi về phía băng ghế trung tâm, nhưng ông ta vừa mới động đậy đã khiến cho những khán giả xung quanh vô cùng không vui.

Dù sao vở kịch sắp kết thúc rồi, đây chính là khoảnh khắc cao trào nhất cả vở kịch, ai ai cũng không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.

Người đàn ông trung niên kia đi mấy bước rồi đứng cạnh băng ghế của mấy người Tô Lam, ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua túi tài liệu bằng da trong tay mình. Cuối cùng thì ông ta cũng không tiếp tục chen vào bên trong nữa mà khom lưng nói với Mộ Mẫn Loan: “Cô Mộ, có thể nào nhờ cô đưa cái túi này cho tổng thanh tra không?”

Mộ Mãn Loan nghe được có người kêu tên của mình thì quay đầu nhìn sang.

Người đàn ông trung niên kia cũng không phải là ai khác mà chính là tổng trợ lý của Vu Thắng Nam. | Lúc Mộ Mãn Loan còn ở trại huấn luyện cũng thường xuyên liên hệ với ông ta nên cô ấy nhận ra ngay.

“Được thôi.”

“Cảm ơn cô Mộ.”

Tổng trợ lý nói xong rồi quay người đi ra chỗ khác.

Tô Lam vừa quay đầu thì đã thấy cái túi tài liệu bằng da trong tay Mộ Mẫn Loan. Bên ngoài được in một biểu tượng của bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.

“Mẫn Loan, sức khỏe của chị có vấn đề gì à?”

Mộ Mẫn Loan cười rồi trả lời: “Vừa rồi có người nhờ tôi đưa phần tài liệu này cho tổng thanh tra.”

Cô ấy nói xong thì đứng lên đi về phía Vu Thắng Nam, mặc dù cô ấy không biết bên trong cái túi da này là cái gì.

Nhưng nếu tổng trợ lý của mẹ Nam đã lựa chọn đi tới đưa nó ngay lúc này | thì chắc sẽ rất quan trọng.

Đọc truyện chữ Full