TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 110: Diễn xuất xuất thần

Châu Dị chẳng mấy khi nói với giọng nghiêm túc như vậy ngược lại khiến Bùi Nghiêu ngẩn người vài giây.

 

Không đợi Bùi Nghiêu nói gì, Châu Dị hít một hơi thật sâu. Giọng khàn khàn.

“Cúp máy đây.”

 

 

 

 

Châu Dị nói xong, cúp máy.

 

Bùi Nghiêu nghe tiếng tít trong điện thoại, kinh ngạc xoay đầu nhìn Tần Trữ đang đứng bên cạnh. Tự hỏi:

“Ông Trữ, có phải... tui nói nhầm cái gì không?”

 

Trần Trữ hờ hững nhìn anh.

“Thiên hạ rộng lớn như vậy, cũng chẳng có ai mà kém tinh như ông.”

 

Bùi Nghiêu đưa tay vò đầu.

“Ơ… châu nhỏ yếu đuối như vậy từ khi nào chứ?”

 

Tần Trữ:

“Một thằng độc thân ngày nào cũng chơi bằng cô em năm ngón thì hiểu cái con mẹ gì!”

 

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi.

“Ai ngày nào cũng chơi bằng cô em năm ngón?”

 

Tần Trữ bình thản đáp.

“Nói chung không phải tôi. Tôi cai sắc.”

 

Sau khi cúp máy, Châu Dị rút điếu thuốc đang ngậm trên miệng ném qua cửa sổ, rồi tăng tốc.

 

Khi đến trước cổng nhà, anh n gồi trong xe vài phút, kéo lỏng cổ áo, rồi mở cửa xe soi kính chiếu hậu, cảm thấy hình tượng mình tồi tàn lắm rồi mới đẩy cửa bước xuống.

 

Giờ này có lẽ đã gần sáng, Châu Dị đẩy cửa vào, Tô Dĩnh và chị Trương đang ngồi chờ trong phòng khách đồng loạt nhìn về phía anh.

 

Tô Dĩnh thấy vẻ mặt Châu Dị nhăn nhó, đẩy xe lăn về trước.

“Dị, chuyện gì vậy?”

 

 

 

 

Châu Dị cởi áo vest ngoài ngay từ ngoài cửa, lúc này đang vắt hờ trên tay, anh cúi xuống thay giày, ánh mắt sầm lại.

 

Tô Dĩnh thấy vậy, càng thêm nóng ruột.

“Dị, cháu nói gì đi chứ! Lúc Nghênh Nghênh đi nghe điện thoại, bảo là video cháu đánh nhau với người ta bị lộ, rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Châu Dị ngẩng đầu, biểu cảm chừng mực, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Dì, không sao đâu.”

 

Tô Dĩnh chau mày.

“Sao lại không sao? Cái thằng này, cháu càng không nói thì dì càng nóng ruột.”

 

Tô Dĩnh nói xong, vẻ mặt Châu Dị như thể vô cùng khó xử.

 

Chị Trương đứng sau Tô Dĩnh, chen lời:

“Sếp Châu, cậu nói gì đi. Dị thông gia đợi cả tối đó. Chuyện của con cháu thì người lớn còn nóng ruột hơn ấy.”

 

Chị Trương nói xong, Châu Dị chau mày nhìn chị, khi cúi đầu, anh khom người trước mặt Tô Dĩnh, thái độ thành khẩn.

“Dì, cháu làm sai rồi.”

 

Tô Dĩnh sững lại vài giây:

“Sao chứ?”

 

 

 

 

Châu Dị trầm giọng:

 

“Cháu với Nghênh Nghênh có ghi hình cái show tình cảm cách đây không lâu, có một cậu nghệ sĩ tên Kinh Nguyên thích Nghênh Nghênh. Chiều nay cậu ấy ôm Nghênh Nghênh, vừa khéo bị cháu bắt gặp, cháu không nhịn được nên đánh cậu ta.”

 

Châu Dị nói rất thành khẩn, nghe như có vẻ rất uất ức và hối hận.

 

Tô Dĩnh nghẹn lời.

 

Tô Dĩnh sinh ra trong một thành phố nhỏ, bố mẹ đều là người thật thà, được giáo dục cũng tương đối thật thà.

 

Ba nghe Châu Dị nói một lúc, thực sự là không hiểu được chuyện Châu Dị đánh nghệ sĩ đó thì sai ở chỗ nào.

 

Thấy người đàn ông khác ôm vợ mình không nhịn được nên đánh là bình thường mà?

 

Thấy vẻ mặt Châu Dị, Tô Dĩnh có đôi chút không nỡ.

“Cháu với Nghênh Nghênh là vợ chồng, cậu ta ôm Nghênh Nghênh, cháu đánh cậu ta thì có lỗi gì?”

 

Tô Dĩnh dứt lời, nụ cười trên mặt Châu Dị càng miễn cưỡng hơn, nét ẩn nhẩn hiện lên trên đôi mắt.

“Dì, e là dì không biết, Nghênh Nghênh không cho cháu thừa nhận quan hệ của tụi cháu với bên ngoài. Chúng cháu hiện giờ là đang ẩn hôn, đang giấu hôn nhân.”

 

Tô Dĩnh: “…”

 

Tô Dĩnh biết Khương Nghênh không thích Châu Dị.

 

Nhưng bà không thể nói điều này trước mặt Châu Dị.

 

Thấy vẻ mặt Châu Dị, bà liên tưởng đến thân thế của anh. Rồi lại nghĩ đến chuyện Khương Nghênh cưới anh là để lợi dụng, Tô Dĩnh chợt cảm thấy xót xa.

“Dị à, chuyện này thì… cháu đừng nghĩ nhiều. Có thể Nghênh Nghênh chỉ là vì nghĩ cho sự nghiệp của mấy đứa.”

 

 

 

 

Châu Dị cúi thấp đầu. “Dạ.”

 

Nhận ra dáng vẻ thất vọng của Châu Dị, Tô Dĩnh không kiềm được bèn vỗ vào vai anh.

“Dị, cháu đừng nghĩ nhiều, chuyện này lát nữa dị nói với Nghênh Nghênh, nhất định sẽ không để nó trách cháu đâu.”

 

Châu Dị ngẩng đầu.

“Video bị tung ra thì không còn cách cứu vãn nữa rồi. Để che giấu chuyện hai chúng cháu kết hôn, cháu bảo công ty đăng thanh minh, nói rằng là cháu đơn phương theo đuổi, muốn theo đuổi cô ấy.”

 

Tô Dĩnh: “…”

 

Thằng bé đáng thương!

 

Rõ ràng là mình uất ức đến vậy mà đều nghĩ cho Nghênh Nghênh.

 

Tô Dĩnh lo lắng mình nói chuyện nhiều với Châu Dị sẽ bị lộ, nên an ủI Châu Dị vài câu rồi bảo anh đi nghỉ. Còn mình thì ở lại phòng khách chờ Khương Nghênh.

 

Châu Dị nở nụ cười gượng.

“Dì, tối nay cháu ngủ phòng khách, cháu lo Nghênh Nghênh nhìn thấy cháu sẽ không vui.”

 

Tô Dĩnh thấy vậy lại thở dài.

“Yên tâm, dì nhất định sẽ khuyên Nghênh Nghênh.”

 

Châu Dị giống như con ngựa bất kham bị thuần phục, dịu dàng đến không thể tưởng.

“Cảm ơn dì.”

Đọc truyện chữ Full