Khương Nghênh ghét cô lắm lời thế là cúp máy luôn.
Sau khi cúp máy, Khương Nghênh đứng lên, bước vào phòng tắm trong phòng ngủ phụ rửa mặt qua loa. Khi bước ra khỏi phòng, cô được Tô Dĩnh gọi ăn sáng.
Khương Nghênh nhìn thấy vẻ mặt Tô Dĩnh chẳng có gì khác lạ, dường như chuyện cô ngủ ở phòng khách cũng không có gì kỳ lạ. Cô bước đến cầm cốc sữa trên bàn uống một mạch, như vô tình hỏi:
“Châu Dị đâu ạ?”
Tô Dĩnh:
“Bảy giờ đã đi rồi, nói là có họp giao ban ở công ty.”
Họp 9 giờ mà 7 giờ đã đi rồi?
Khương Nghênh rất rõ dụng ý của Châu Dị khi làm vậy, nhưng cô không nói.
Ăn sáng xong, Khương Nghênh lái xe đến công ty.
Xe vừa vào bãi đỗ xe, vẫn chưa kịp vào vị trí, phóng viên giải trí đã đứng bu quanh như ong.
Khương Nghênh một chân đạp thắng xe, nhìn ra ngoài có hơn chục phóng viên, cô lấy di động gọi cho bảo vệ.
Chẳng bao lâu, điện thoại được nối máy, Khương Nghênh hờ hững nói:
“Tôi là Khương Nghênh, có hơn 10 phóng viên đang đứng chặn xe tôi ở bãi đỗ xe, cử người xuống đi.
Xem như ai cũng biết chuyện Khương Nghênh và Châu Dị vì cái lên tiếng chính thức tối qua.
Người của phòng bảo an nghe thấy Khương Nghênh, vội vàng cười lấy lòng và đáp vâng.
Chẳng bao lâu, Khương Nghênh đang nghe nhạc để thư giãn, hơn 20 bảo vệ vào bãi đỗ xe, đẩy hết các phóng viên đang bám ở đầu xe cô.
Khương Nghênh hạ cửa số, đội trưởng đội bảo vệ tưởng cô định cảm ơn, bèn nở nụ cười bước lên.
“Trưởng phòng Khương, không cần cảm ơn, đây là công việc của chúng tôi.”
Khương Nghênh nhìn đối phương:
“Để phóng viên vào là các anh đã tắc trách rồi.”
Đội trưởng đội bảo vệ mặt sượng sùng.
Khương Nghênh không nhìn nữa mà lái xe rời đi.
Nhìn theo Khương Nghênh, bảo vệ đứng bên cạnh đội trưởng mở miệng:
“Trưởng phòng Khương lạnh lùng ghê.”
Đội trưởng nhếch môi:
“Trước giờ đều vậy.”
Bảo vệ:
“Không rõ là Sếp Châu thích cô ta ở điểm nào.”
Đội trưởng hừ nhẹ:
“Thằng nhóc cậu thì hiểu quái gì. Kiểu phụ nữ này càng dễ kích thích tham muốn chinh phục nơi đàn ông.”
Ngày hôm nay chắc chắn Khương Nghênh chẳng thể nào yên ổn được. Từ lúc cô đến công ty, đã phải ứng phó các cuộc gọi từ báo giới.
Không chỉ cô bận mà cả phòng truyền thông đều bận.
Xử lý khủng hoảng truyền thông cho không biết bao nhiêu nghệ sĩ, lần đầu tiên cô xử lý việc của mình. Khương Nghênh ngồi tại bàn làm việc, day day huyệt thái dương, chợt trở nên bực bội.
Kiều Nam thấy Khương Nghênh khó chịu, bèn pha cho cô cốc cà phê để tỉnh táo.
Khương Nghênh đón lấy uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn Kiều Nam.
“Sếp Châu có ở công ty không?”
Kiều Nam đáp:
“Nghe trợ lý Trần nói đi công tác rồi, đến Dung Thành, có lẽ là một tuần.”
Khương Nghênh nghe nói bật cười.
Bỏ một mớ hỗn độn này lại cho cô, bảo cô tự biện hộ, còn anh ta thì đi công tác?
Được, được lắm!
Chuyện kéo dài ba ngày, toàn bộ người của phòng truyền thông không thể nào trấn áp dư luận được. Cuối cùng một câu thanh minh của Khương Nghênh “đã có người thích” kết thúc sự việc.
Khả năng đánh hơi của truyền thông còn nhạy hơn chó, đủ mọi kiểu điều tra, moi hết mọi thông tin của Khương Nghênh trong 8 năm qua, cuối cùng đã đẩy Thường Bác lên hot search.
Khi Thường Bác biết mình lên hot search là đang quay vai nam ba trong một đoàn phim.
Nói là nam ba chứ thực ra chỉ nam hai thôi đã đến 4 người rồi.
Trợ lý của Thường Bác cầm di động có tin hot search đưa cho anh xem.
Nước vừa vào miệng Thường Bác đã bị phun ra ngoài.
Trợ lý biết Khương Nghênh, cũng hoài nghi quan hệ của cô với Thường Bác từ lâu, lúc này thấy Thường Bác phản ứng như vậy, cô cứ nghĩ là anh kích động, bèn nháy mắt.
“Anh Thường Bác, anh với chị Khương Nghênh thế này cũng xem như là cũng kiên nhẫn đợi được mây tan mà ngắm trăng.”
Thường Bác:
“Ngắm trăng cái con khỉ! Tình hình này ông đây muốn mặt trời mọc ngày mai còn khó nữa là.”
Nghĩ đến Châu Dị, Thường Bác không khỏi nổi da gà toàn thân.
Thường Bác đưa cốc nước đang cầm cho trợ lý, lấy di động gọi cho Khương Nghênh.
Điện thoại nối máy, Thường Bác đi tìm một chỗ khó phát hiện, rồi nói:
“Chị Nghênh, em làm gì đắc tội với chị thì chị nói thẳng ra không được sao? Chị ngầm đâm một dao sau lưng em thế này thì đúng là giết người không đổ máu đó.”
Khương Nghênh nghe vậy, bật cười, hiểu rõ mà còn cố hỏi:
“Chuyện gì chứ?”
Thường Bác khổ nhiều thù sâu:
“Bà không thấy tôi với bà lên hot search à?”
Khương Nghênh cười trêu ghẹo.
“Thấy rồi, mấy phóng viên đó điều tra kỹ ghê. Có luôn hình chụp chung của tụi mình từng làm thêm ở nhà hàng thức ăn nhanh nào đó luôn.”
Thường Bác biết dạo này Châu Dị dùng tài khoản chính thức tỏ tình với Khương Nghênh khiến cô bực bội.
Tuy anh không gọi cho cô, nhưng lúc nào cũng quan tâm, cũng xem như là một thành viên buôn dưa.
Nhưng dù thế nào anh cũng không thể ngờ rằng, quả dưa này cuối cùng lại là anh.
Thường Bác cầm di động nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai rồi mới giở giọng cầu xin.
“Chị Nghênh, cuộc đời nghệ sĩ của em cũng khó khăn lắm rồi, chị giơ cao đánh khẽ chừa cho em con đường sống được không?”
Khương Nghênh nghe vậy bật cười.
“Yên tâm, Châu Dị sẽ không tìm ông làm khó dễ đâu.”
Thường Bác suy nghĩ một chút.
“Hay là giờ tôi đăng thanh minh, tung lên ảnh chụp chung của tôi với Khúc Tích? Bày tỏ tui cũng có người thích rồi?”
Khương Nghênh không khỏi chau mày.
“Ông đang chuẩn bị cho cái đám hóng chuyện màn kịch là anh ấy thích cô ấy, cô ấy thích anh ấy, còn anh ấy thích cô ấy?”