Khi Châu Dị và Khương Nghênh xuất hiện trong phòng khách, Lý Thuận Đức đang đứng ngay ngắn và kính cẩn.
Những vết bỏng rộp trên tay đã được xử lý nhưng không được băng lại, khiến người nhìn thấy sẽ cảm thấy hoảng hốt.
Khi thấy Châu Dị và Khương Nghênh, đầu tiên Lý Thuận Đức chào hỏi, "cậu hai, mợ hai", sau đó thản nhiên nói:
"Bên nhà cổ có chút chuyện, ông cụ mời cậu hai và mợ hai về một chút. "
Đôi chân mày Châu Dị nhíu lên với vẻ lạnh lùng”
"Có chuyện gì?"
Lý Thuận Đức:
"Tạm thời thì tôi không thể nói, cần cậu và mợ về xem trực tiếp ạ.”
Nghe vậy, Châu Dị sải bước về trước, cúi đầu liếc mắt nhìn Lý Thuận Đức:
"Lý Thuận Đức, có phải ông thực sự nghĩ rằng ông cụ bao che cho ông thì ông có thể bình an vô sự không?"
Lý Thuận Đức mím môi nói “không dám”, nhưng ánh mắt chẳng hề hoảng sợ.
Châu Dị hừ nhẹ:
"Tôi cuộc là ông không sống qua hết tháng này nổi đâu.”
Lý Thuận Đức hơi khựng người lại:
"Cậu hai."
Châu Dị cười khẩy:
"Tôi ghét nhất những người cố tỏ vẻ bí hiểm, ra vẻ thông minh trước mặt tôi.”
Lý Thuận Đức sững người nhưng không lên tiếng, mãi một lúc sau mới mở miệng nói:
"Dương Chí Minh đã chết rồi.”
Châu Dị cau mày:
"Cái gì?"
Lý Thuận Đức tiếp tục:
"Ông già ở Tây Giao, Dương Chí Minh đã chết rồi.”
Nghe thấy Lý Thuận Đức nói, Châu Dị quay sang nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh vẫn bình tĩnh như thường lệ, vẻ mặt cô bình thản như mọi khi.
Thấy Châu Dị đang nhìn mình, Khương Nghênh nhướng mi, khẽ cười nói:
"Nếu ông nội kêu chúng ta trở về nhà cổ, vậy cứ về đi."
Châu Dị giọng điều trầm ấm: "Ừ."
Trên đường trở về nhà họ Châu, Lý Thuận Đức lái xe phía trước, Châu Dị lái xe đưa Khương Nghênh theo sau.
Châu Dị đặt tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Khương Nghênh:
"Em không sao chứ?"
Khương Nghênh dựa vào ghế phụ:
"Không sao.”
Khương Nghênh nói xong, lo lắng Châu Dị không tin, quay đầu sang nhìn anh:
"Nếu như tôi nói tôi đoán được kết quả này, anh có tin không?”
Châu Dị: "Tin."
Khương Nghênh thở hơi ra, mỉm cười và nói:
"Giết người để bịt miệng luôn là phương pháp hiệu quả nhất từ trước đến nay."
Châu Dị ánh mắt lạnh lùng:
"Anh thì muốn xem bọn họ có thể giết bao nhiêu người biết nội tình."
Khương Nghênh mím chặt môi, lý trí và tỉnh táo:
"Tôi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân đã vì tôi mà chết."
Châu Dị nhướng mày: "Em đồng cảm?"
Khương Nghênh giọng nói nhẹ nhàng đầy giễu cợt:
"Không có."
Tại sao lại đồng cảm?
Tất cả những người biết chuyện đều là những kẻ đồng lõa tham gia vào cái chết của cha mẹ cô, cô chẳng có tình hương bao la đến mức đi thương hại những tên đao phủ ấy.
Cổ nhân có câu, lấy đức báo oán, nhưng đức lấy ở đâu đây?
Xe chạy một đường, thấy sắp đến nhà nhà họ Châu, Khương Nghênh nhếch môi nói:
“Hôm qua anh đã có xích mích với họ, nên hôm nay nếu nhịn được thì cố mà nhịn.”
Châu Dị đùa cợt:
"Em lo họ sẽ giết anh?"
Khương Nghênh nói thật lòng:
"Chết không phải là vấn đề lớn, điều tôi lo là bọn họ sẽ dùng cách ghê tởm hơn là giết chóc để khiển cho anh ghê tởm.”
Châu Dị vừa thong dong vừa ngạo mạn:
"Cứ để cho bọn họ thử xem, anh bảo đảm là chiêu trò của họ đều bị đập hết.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, xe đã đến nhà họ Châu.
Sau khi Lý Thuận Đức xuống xe thì đứng ở cửa chờ, thấy Châu Dị xuống xe, ông ta bèn hơi khom người chào Châu Dị:
"Chào cậu hai."
Châu Dị đưa tay xắn cổ tay áo, không buồn nhìn ông ta:
"Tìm cách tới công ty gặp tôi trước trưa ngày mai.”
Lý Thuận Đức mím chặt môi im lặng.
Châu Dị liếc hắn:
"Ông là người thông minh, hẳn ông cũng biết hậu quả sẽ thế nào nếu chọn nhằm phe trong một gia tộc như nhà họ Châu.”
Lý Thuận Đức:
"Tôi biết, chỉ là ông cụ vẫn cho người theo sát tôi.”
Châu Dị lạnh lùng nói:
"Nếu như ông còn không tìm ra cách âm thầm gặp tôi, như vậy thì có cứu mạng chó của ông cũng chẳng ích lợi gì cho tôi."
Hai từ “kiêu ngạo” được Châu Dị thể hiện sát sao, nói xong anh bèn đưa Khương Nghênh vào cửa.
Nhà họ Châu khi đã bẫy ai thì chẳng một chút sơ hở.
Châu Dị và Khương Nghênh vừa bước vào đã thấy hơn chục cảnh sát đứng trong phòng khách của nhà họ Châu.
Ông cụ Châu hai tay chống gậy, ngồi ở giữa ghế sô pha, Châu Hoài An đang giải thích vụ việc với một cảnh sát.
Một cảnh sát chú ý đến Châu Dị và Khương Nghênh, liếc nhìn họ và hỏi:
"Hai người này là ai?"
Ông cụ Châu trả lời:
"Cháu trai thứ hai và cháu dâu của tôi."
Cảnh sát đặt câu hỏi gật đầu:
"Hai người bọn họ biết chuyện này không?"
Ông cụ Châu lắc đầu:
"Không biết, tôi vừa gọi bảo họ đến."
Khi cảnh sát nghe thấy Châu Dị và Khương Nghênh không biết gì về vụ án, họ ngừng hỏi và chuyển sang những người khác để ghi lại lời khai của họ.
Ông cụ Châu ngẩng đầu lên và nhìn Châu Dị qua đám đông.
Trên môi Châu Dị nở một nụ cười, vẻ mặt ông cụ Châu càng thêm kín đáo.
Sau khi tất cả cảnh sát lấy xong lời khai và đi đến hiện trường vụ án, Châu Hoài An bước đến trước mặt Châu Dị, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Anh hài lòng với kết quả này rồi chứ?"
Châu Dị cười thản nhiên:
"Ba, sao ba nói giống như con giết Dương Chí Minh vậy?"
Châu Hoài An trầm giọng cảnh cáo:
"Chuyện này kết thúc tại đây, đừng gây thêm phiền phức cho nhà họ Châu nữa.”
Châu Dị cụp mắt nhìn Châu Hoài An, bình tĩnh nói:
"Có phải bây giờ ba đang hối hận là đã không giết chết con khi con còn bé không?”
Châu Hoài An: "..."
Châu Dị cười thầm:
"Đáng tiếc, ba không bao giờ có cơ hội đó nữa.”
Châu Hoài An và Châu Dị đối đầu với nhau, Châu Kỳ đang đứng bên cạnh chợt chạy đến trước mặt Khương Nghênh nói:
“Chị hai, chị có muốn ra sau vườn xem thử người đó chết thảm thế nào không? Chẳng còn giữ được trọn vẹn gương mặt nữa.”
Châu Kỳ nói xong, đưa tay kéo tay Khương Nghênh ra ngoài.
Khương Nghênh cau mày, đang định giằng ra thì Châu Dị bất ngờ vung tay vào mặt Châu Kỳ.
Châu Kỳ sững người trong giây lát, che mặt và nhìn Châu Dị với vẻ khó tin.
Châu Dị ngậm điếu thuốc nơi khóe môi, bình tĩnh rít một hơi, quay đầu nhìn Châu Kỳ:
"Cô muốn làm gì? Cô muốn cô ấy nhớ lại chuyện gì à?”