TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 841

Chương 841

Bà cụ Tô xoa khóe mắt ướt át: “Được, mẹ làm cho con ăn. Khi trước cũng biết con thích ăn cay nhưng bệnh tật không cho phép nên mẹ đâu dám, sao lại nuôi ra con sâu tham ăn này chứ?”

Tô Cẩm Ngọc ôm chầm lấy cánh tay bà cụ Tô như bé gái, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng, con nằm mơ cũng muốn ăn! Thèm lắm!”

Lòng bà cụ Tô xót xa, cuối cùng bà cũng có cơ hội tự tay làm cho đứa con gái mình yêu thương nhất một bữa cơm.

Bà cụ không dám đòi hỏi gì nữa.

Ông cụ Tô vẫn đứng sững tại chỗ.

Tô Cẩm Ngọc ngoái đầu, vẫy tay gọi: “Ba ơi, đừng ở trong phòng nữa chán lắm, mau xuống đây!”

Ông cụ Tô mím môi, cuối cùng chỉ thốt được mấy chữ: “À… Được.”

Ông theo sát ngay sau, hai mắt cứ dán chặt vào người Tô Cẩm Ngọc không dám chớp.

Xưa nay ông chưa từng nằm mơ, thoáng chốc không thể phân biệt được trước mắt là hiện thực hay chỉ một giấc mộng.

Nếu là mơ, ông sợ mình đi nhanh quá, tiếng bước chân lớn quá sẽ khiến bản thân giật mình tỉnh lại.

Tô Cẩm Ngọc ôm cánh tay bà cụ Tô, ông cụ Tô thì đi sau lưng, ba người cùng nhau xuống lầu.

Tầng một đang náo nhiệt lập tức im lặng như tờ.

Tô Nhất Trần thả bàn tay cứng đờ xuống, không xem số liệu và văn kiện nữa.

Tô Tử Lâm đang kiểm tra bài tập của Hân Hân cũng ngẩng đầu lên.

Tối hôm qua mấy người đã gặp Tô Cẩm Ngọc không còn ngạc nhiên nữa, giờ chỉ tranh thủ từng giây từng phút ngắm em gái.

Thế nhưng ba người kia…

Tô Dĩnh Nhạc đang xiên một miếng trái cây kinh ngạc há hốc miệng, trái cây trên tay rớt thẳng xuống đất. Tô Cẩn Mặc dùng sức xoa mắt, Tô Vân Triều thì đứng phắt dậy, nhìn Tô Cẩm Ngọc bằng ánh mắt kỳ dị.

Mấy người lớn bỗng im lặng, Tô Tử Du ngẩng đầu, kết quả trông thấy người cô mình chỉ thấy qua ảnh chụp đang bay tà tà từ trên lầu xuống.

Cậu hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, kết quả ngồi trúng miếng gỗ xếp hình, đau đến mức nhảy tót lên.

Tô Tử Tích đờ đẫn nhìn bóng trắng kia, sao đôi mắt này quen thuộc thế nhỉ? Trong đầu suy đoán đây là ai nhưng tay chân lại cứng đờ như tượng gỗ.

Hân Hân và Tô Tử Chiến thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao thế?

Mọi người bị làm sao thế?

Đều trúng Quỳ Hoa điểm huyệt hết rồi à?

Túc Bảo thả đồ chơi chạy tới, vui vẻ hỏi: “Bà ngoại ơi, bà muốn đi đâu thế ạ?”

Bà cụ Tô nắm lấy tay bé, nói: “Bà đi nấu thịt viên kho tàu cho mẹ con, còn có cánh gà không xương sốt tiêu nữa.”

Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé giơ tay: “Túc Bảo cũng muốn ăn!”

Tô Nhất Trần bước tới, rũ mắt: “Cay lắm, con ăn được không?”

 

 

Túc Bảo: “Dạ có, con ăn được!”

Bé phải nếm thử món mẹ thích ăn, như vậy về sau bé mới thể thay mẹ ăn hết những món mẹ thích được.

Vì thế cả nhà vừa ăn cơm no lại lần lượt nối đuôi nhau tới phòng bếp.

Một người băm thịt vo viên, một người rửa cánh gà, thêm một người pha sốt tiêu để ướp.

Cánh gà chần sơ qua nước sôi rồi nhúng qua nước lạnh, sau đó dùng kéo rạch một đường, rút xương.

Tô Dĩnh Nhạc, Tô Cẩn Mặc và Tô Vân Triều vẫn đang ngơ ngác ở cửa phòng bếp, lúc này trong đầu bọn họ sấm chớp đùng đùng, giống như trước mắt vừa mở ra một thế giới mới.

Trong thế giới đó… Lại có quỷ?

“Ngọc Nhi…” Tô Dĩnh Nhạc thấp giọng lẩm bẩm.

Nếu được nhìn thấy em gái, tam quan có sụp đổ thì đã làm sao?

Trong phòng bếp, Tô Ý Thâm lấy ra một lọ tiêu ngâm không biết từ đâu, hỏi: “Mẹ, tiêu ngâm năm xưa còn ăn được không? Hình như để một hai năm rồi thì phải?”

Tô Tử Lâm tìm giỏ tre trong tủ: “Mẹ, giỏ tre ở đâu ấy nhỉ?”

Tô Lạc nhận nhiệm vụ sơ chế hành gừng tỏi làm gia vị nhưng tìm mãi không thấy tỏi băm sẵn đâu: “Mẹ, không có tỏi băm à?

Tô Nhạc Phi nóng nảy hỏi: “Mẹ ơi, xương gà này phải rút hết ra hở? Khó rút quá, để vậy gặm luôn được không?”

Ngoài cửa, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Cẩn Mạc và Tô Vân Triều vô cùng cạn lời.

Có điều bọn họ không ở nhà quanh năm suốt tháng, muốn tìm đồ cũng chẳng biết tìm ở đâu…

Bà cụ Tô trừng mắt: “Thôi thôi, lăn hết ra ngoài giùm, đứa nào đứa nấy chỉ biết mẹ ơi mẹ ới thôi.”

Tô Cẩm Ngọc không nhịn cười lớn.

Cô lấy ra một cái giỏ tre từ tủ ngoài cùng bên trái, lại mở tủ treo lấy tỏi băm, nhân tiện nói: “Tiêu ngâm hai năm thì không ăn được, chẳng qua hũ này mẹ mới làm hai tháng trước thôi, hũ ban đầu đã đổ đi rồi!”

Sống lưng bà cụ Tô cứng đờ, động tác thái rau bỗng dừng lại.

Hai mắt bà cụ đỏ hoe, Túc Bảo đang cầm củ hành tây ngửa đầu hỏi: “Bà ngoại ơi, bà làm sao thế?”

Bà cụ Tô cười đáp: “Không có gì, mùi hành tây cay quá, xộc vào mắt…”

Túc Bảo tò mò dùng ngón tay khẩy khẩy củ hành tây.

Hành tây cay á? Hình như không phải mà!

Hành tây còn khiến người ta rơi nước mắt ư?

Kết quả, móng tay của bé đâm thủng vỏ hành tây, vị cay xộc thẳng vào mắt khiến nước mắt Túc Bảo lập tức rớt tạch tạch.

“Hu hu hu… Hành tây này biết cắn người.” Túc Bảo sụt sịt ném hành tây ra xa.

Mọi người vốn đang khó chịu khi thấy bà cụ Tô buồn, bỗng dưng tiếng khóc hức hức lên án hành tây sặc mùi trẻ con của cục bột nhỏ vang lên, bầu không khí lập tức sáng sủa lại.

Bà cụ Tô nhanh chóng nhặt hành tây lên: “Trẻ con đừng đụng vào hành tây, lát nữa không được dụi mắt biết không?”

Túc Bảo: “Con dụi mất rồi!”

Vừa nãy cay quá nên bé giơ tay lên dụi mắt, tuyệt vời, giờ thì khóc như mưa.

Đọc truyện chữ Full